Sunday, December 9, 2007

A FAREWELL TO ARMS - ERNEST HEMINGWAY

Chapter VI

I was away for two days at the posts. When I got home it was too late and I did not see Miss Barkley until the next evening. She was not in the garden and I had to wait in the office of the hospital until she came down. There were many marble busts on painted wooden pillars along the walls of the room they used for an office. The hall too, that the office opened on, was lined with them. They had the complete marble quality of all looking alike. Sculpture had always seem a dull business – still, bronzes looked something. But marble busts all looked like a cemetery. There was one fine cemetery though – the one at Pisa. Genoa was the place to see the bad marbles. This had been the villa of a very wealthy German and the busts must have cost him plenty. I wondered who had done them and how much he got. I tried to make out whether they were members of the family or what; but they were all uniformly classical. You could not tell anything about them. I sat on a chair and held my cap. We were supposed to wear steel helmets even in Gorizia but they were uncomfortable and too bloody theatrical in a town where the civilian inhabitants had not been evacuated. I wore one when we went up to the posts and carried an English gas mask. We were just beginning to get some of them. They were a real mask. Also we were required to wear an automatic pistol; even doctors and sanitary officers. I felt it against the back of the chair. You were liable to arrest if you did not have one worn in plain sight. Rinaldi carried a holster stuffed with toilet paper. I wore a real one and felt like a gunman until I practised firing it. It was an Astra 7.65 caliber with a short barrel and it jumped so sharply when you let it off that there was no question of hitting anything. I practised with it, holding below the target and trying to master the jerk of the ridiculous short barrel until I could hit within a yard of where I aimed at twenty paces and then the ridiculousness of carrying a pistol at all came over me and I soon forgot it and carried it flopping against the small of my back with no feeling at all except a vague sort of shame when I met English-speaking people. I sat now in the chair and an orderly of some sort looked at me disapprovingly from behind of a desk while I looked at the marble floor, the pillars with the marble busts, and the frescoes on the wall and waited for Miss Barkley. The frescoes were not bad. Any frescoes were good when they started to peel and flake off. I saw Catherine Barkley coming down the hall, and stood up. She did not seem tall walking toward me but she looked very lovely. “Good-evening, Mr. Henry,” she said. “How do you do?” I said. The orderly was listening behind the desk. “Shall we sit here or go out in the garden?” “Let’s go out. It’s much cooler.” I walked behind her out into the garden, the orderly looking after us. When we were out one the gravel drive she said, “where have you been?” “I’ve been out on post.” “You couldn’t have sent me a note?” “No,” I said. “Not very well. I thought I was coming back.” “You ought to have let me know, darling.” We were off the driveway, walking under the trees. I took her hands, then stopped and kissed her. “Isn’t there anywhere we can go?” “No,” she said. “We have to just walk here. You’ve been away a long time.” “This is the third day. But I’m back now.” She looked at me, “And you do love me?” “Yes.” “You did say you loved me, didn’t you?” “Yes,” I lied. “I love you.” I had not said it before. “And you call me Catherine?” “Catherine.” We walked on a way and were sopped under a tree. “Say, ‘I’ve come back to Catharine in the night.’” “I’ve come back to Catharine in the night.” “Oh, darling, you have come back, haven’t you?” “Yes.” “I love you so and it’s been awful. You won’t go away?” “No. I’ll always come back.” “Oh, I love you so. Please put your hand there again.” “It’s not been away.” I turned her so I could see her face when I kissed her and I saw that her eyes were shut. I kissed both her shut eyes. I thought she was probably a little crazy. It was all right if she was. I did not care what I was getting into. This was better than going every evening to the house for officers where the girls climbed all over you and put your cap on backward as a sign of affection between their trips upstairs with brother officers. I knew I did not love Catherine Barkley nor had any idea of loving her. This was a game, like bridge, in which you said things instead of playing cards. Like bridge you had to pretend you were playing for money or playing for some stakes. Nobody had mentioned what the stakes were. It was all right with me. “I wish there was some place we could go,” I said. I was experiencing the masculine difficulty of making love very long standing up. “There isn’t any place,” she said. She came back from wherever she had been. “We might sit here just for a little while.” We sat on the flat stone bench and I held Catharine Barkley’s hand. She would not let me put my arm around her. “Are you very tired?” she asked. “No.” She looked down at the grass. “This is a rotten game we play, isn’t it?” “What game?” “Don’t be dull.” “I’m not, on purpose.” “You’re a nice boy,” she said. “And you play it as well as you know how. But it’s a rotten game.” “Do you always know what people think?” “Not always. But I do with you. You don’t have to pretend you love me. That’s over for the evening. Is there anything you’d like to talk about?” “But I do love you.” “Please let’s not lie when we don’t have to. I had a very fine little show and I’m all right now. You see I’m not mad and I’m not gone off. It’s only a little sometimes.” I pressed her hand, “Dear Catherine.” “It sounds very funny now – Catherine. You don’t pronounce it very much alike. But you’re very nice. You’re a very good boy.” “That’s what the priest said.” “Yes, you’re very good. And you will come and see me?” “Of course.” “And you don’t have to say you love me. That’s all over for a while.” She stood up and put out her hand. “Good-night.” I wanted to kiss her. “No,” she said. “I’m awfully tired.” “Kiss me, though,” I said. “I’m awfully tired, darling.” “Kiss me.” “Do you want to very much?” “Yes.” We kissed and she broke away suddenly. “No. Good-night, please, darling.” We walked to the door and I saw her go in and down the hall. I liked to watch her move. She went on down the hall. I went on home. It was a hot night and there was a good deal going on up in the mountains. I watched the flashes on San Gabriele. I stopped in front of the Villa Rossa. The shutters were up but it was still going on inside. Somebody was singing. I went on home. Rinaldi came in while I was undressing. “Ah, ha!” he said. “It does not go so well. Baby is puzzled.” “Where have you been?” “At the Villa Rossa. It was very edifying, baby. We all sang. Where have you been?” “Calling on the British.” “Thank God I did not become involved with the British.”

A FAREWELL TO ARMS - ERNEST HEMINGWAY

Chapter V
The next afternoon I went to call on Miss Barkley again. She was not in the garden and I went to the side door of the villa where the ambulances drove up. Inside I saw the head nurse, who said Miss Barkley was on duty – “there’s a war on, you know.” I said I knew. “You’re the American in Italian army?” she asked. “Yes, ma’am.” “How did you happen to do that? Why didn’t you join with us?” “I don’t know,” I said. “Could I join now?” “I’m afraid not now. Tell me. Why did you join up with the Italians?” “I was in Italy,” I said, ”and I spoke Italian.” “Oh,” she said. “I’m learning it. It’s a beautiful language.” “Somebody said you should be able to learn it in two weeks.” “Oh, I’ll not learn it in two weeks. I’ve studied it for two months now. You may come and see her after seven o’clock if you wish. She’ll be off then. But don’t bring a lot of Italians.” “Not even for the beautiful language?” “No. Nor for the beautiful uniforms.” “Good evening,” I said. “A rivederci, Tenente.” “A rivederla.” I saluted and went out. It was impossible to salute foreigners as an Italian, without embarrassment. The Italian salute never seemed made for export. The day had been hot. I had been up the river to the bridgehead at Plava. It was there that the offensive was to begin. It had been impossible to advance on the far side the year before because there was only one road leading down from the pass to the pontoon bridge and it was under machine-gun and shell fire for nearly a mile. It was not wide enough either to carry all the transport for an offensive and the Austrians could make a shambles out of it. But the Italians had crossed and spread out a little way on the far side to hold about a mile and a half on the Austrian side of the river. It was a nasty place and the Austrians should not let them hold it. I suppose it was mutual tolerance because the Austrians still kept a bridgehead further down the river. The Austrian trenches were above on the hillside only a few yards from the Italian lines. There had been a little town but it was all rubble. There was what was left on a railway station and a smashed permanent bridge that could not be repaired and used because it was in plain sight. I went along the narrow road down toward the river, left the car at the dressing station under the hill, crossed the pontoon bridge, which was protected by a shoulder of the mountain, and went through the trenches in the smashed-down town and long the edge of the slope. Everybody was in the dugouts. There were racks of rockets standing to be touched off to call for help from the artillery or to signal with if the telephone wires were cut. It was quite, hot and dirty. I looked across the wire at the Austrian lines. Nobody was in sight. I had a drink with a captain that I knew in one of the dugouts and went back across the bridge. A new wide road was being finished that would go over the mountain and zig-zag down to the bridge. When this road was finished the offensive would start. It came down through the forest in sharp turns. The system was to bring everything down the new road and take the empty trucks, carts and loaded ambulances and all returning traffic up the old narrow road. The dressing station was on the Austrian side of the river under the edge of the hill and stretcher-bearers would bring the wounded back across the pontoon bridge. It would be the same when the offensive started. As far as I could make out the last mile or so of the new road where it started to level out would be able to be shelled steadily by the Austrians. It looked as though it might be a mess. But I found a place where the cars would be sheltered after they passed that bad-looking bit and could wait for the wounded to be brought across the pontoon bridge. I would have liked to drive over the new road but it was not yet finished. It looked wider and well made with a good grade and the turns looked very impressive where you could see them through openings in the forest on the mountain side. The cars would be all right with their good metal-to-metal brakes and anyway, coming down, they would not be loaded. I drove back up the narrow road. Two carabinieri held the car up. A shell had fallen and while we waited three others fell up the road. They were seventy-sevens and came with a whishing rush of air, a hard bright burst and flash and then gray smoke that blew across the road. The carabinieri waved us to go on. Passing where the shells had landed I avoided the small broken places and smelled the high explosive and the smell of the blasted clay and stone and freshly shattered flint. I drove back to Gorizia and our villa and, as I said, went to call on Miss Barkley, who was on duty. At dinner I ate very quickly and left for the villa where the British had their hospital. It was really very large and beautiful and there were fine trees in the grounds. Miss Barkley was sitting on a bench in the garden. Miss Ferguson was with her. They seemed glad to see me and in a little while Miss Ferguson excused herself and went away. “I’ll leave you two,” she said. “You get along very well without me.” “Don’t go, Helen,” Miss Barkley said. “I’d really rather. I must write some letters.” “Good-night,” I said. “Good-night, Mr. Henry.” “Don’t write anything that will bother the censor.” “Don’t worry. I only write about what a beautiful place we live in and how brave the Italians are.” “That way you’ll be decorated.” “That will be nice. Good-night, Catherine.” “I’ll see you in a little while,” Miss Barkley said. Miss Ferguson walked away in the dark. “She’s nice,” I said. “Oh, yes, she’s very nice. She’s a nurse.” “Aren’t you a nurse?” “Oh, no. I’m something called a V.A.D. We work very hard but no one trusts us.” “Why not?” “They don’t trust us when there’s nothing going on. When there is really work they trust us.” “What is the difference?” “A nurse is like a doctor. It takes a long time to be. A V.A.D. is a short cut.” “I see.” “The Italians didn’t want women so near the front. So we’re all on very special behavior. We don’t go out.” “I can come here though.” “Oh, yes. We’re not cloistered.” “Let’s drop the war.” “It’s very hard. There’s no place to drop it.” “Let’s drop it anyway.” “All right.” We looked at each other in the dark. I thought she was beautiful and I took her hand. She let me take it and I held it and put my arm around under her arm. “No,” she said. I kept my arm where it was. “Why not?” “No.” “Yes,” I said. “Please.” I leaned forward in the dark to kiss her and there was a sharp stinging flash. She had slapped my face hard. Her hand had hit my nose and eyes, and tears came in my eyes from the reflex. “I’m so sorry,” she said. I felt I had a certain advantage. “You were quite right.” “I’m dreadful sorry,” she said. “I just couldn’t stand the nurse’s-evening-off aspect of it. I didn’t mean to hurt you. I did hurt you, didn’t I?” She was looking at me in the dark. I was angry and yet certain, seeing it all ahead like the moves in a chess game. “You did exactly right,” I said. “I don’t mind at all.” “Poor man.” “You see I’ve been leading a sort of a funny life. And I never even talk English. And then you are so very beautiful.” I looked at her. “You don’t need to say a lot of nonsense. I said I was sorry. We do get along.” “Yes,” I said. “And we have gotten away from the war.” She laughed. It was the first time I had ever heard her laugh. I watched her face. “You are sweet,” she said. “No, I’m not.” “Yes, you are a dear. I’d be glad to kiss you if you don’t mind.” I looked in her eyes and put my arm around her as I had before and kissed her. I kissed her hard and held her tight and tried to open her lips; they were closed tight. I was still angry and as I held her suddenly she shivered. I held her close against me and could feel her heart beating and her lips opened and her head went back against my hand and then she was crying on my shoulder. “Oh, darling,” she said. “You will be good to me, won’t you?” What the hell, I thought. I stroked her hair and patted her shoulder. She was crying. “You will, won’t you?” she looked up at me. “Because we’re going to have a strange life.” After a while I walked with her to the door of the villa and she went in and I walked home. Back at the villa I went upstairs to the room. Rinaldi was lying on his bed. He looked at me. “So you make progress with Miss Barkley?” “We are friends.” “You have that pleasant air of a dog in heat.” I did not understand the word. “Of a what?” he explained. “You,” I said, “have that pleasant air of a dog who --” “Stop it,” he said. “In a little while we would say insulting things.” He laughed. “Good-night,” I said. “Good-night, little puppy.” I knocked over his candle with the pillow and got into bed in the dark. Rinaldi picked up the candle, lit it and went on reading.

A FAREWELL TO ARMS - ERNEST HEMINGWAY

Chapter IV

The battery in the next garden woke me in the morning and I saw the sun coming through the window and got out of the bed. I went to the window and looked out. The gravel paths were moist and the grass was wet with dew. The battery fired twice and the air came each time like a blow and shook the window and made the front of my pyjamas flap. I could not see the guns but they were evidently firing directly over us. It was a nuisance to have them there but it was a comfort that they were no bigger. As I looked out at the garden I heard a motor truck starting on the road. I dressed, went downstairs, had some coffee in the kitchen and went out to the garage. Ten cars were lined up side by side under the long shed. They were top-heavy, blunt-nosed ambulances, painted gray and built like moving-vans. The mechanics were working on one out in the yard. Three others were up in the mountains at dressing stations. “Do they ever shell that battery?” I asked one of the mechanics. “No, Signor Tenente. It is protected by the little hill.” “How’s everything?” “Not so bad. This machine is no good but the others march.” He stopped working and smiled. “Were you on permission?” “Yes.” He wiped his hand on his jumper and grinned. “You have a good time?” the others all grinned too. “Fine,” I said. “What’s the matter with this machine?” “It’s no good. One thing after another.” “What’s the matter now?” “New rings.” I left them working, the car looking disgraced and empty with the engine open and parts spread on the work bench, and went in under the shed and looked at each of the cars. They were moderately clean, a few freshly washed, the others dusty. I looked at the tires carefully, looking for cuts or stone bruises. Everything seemed in good condition. It evidently made no difference whether I was there to look after things or not. I had imagined that the condition of the cars, whether or not things were obtainable, the smooth functioning of the business of removing wounded and sick from the dressing stations, hauling them back from the mountains to the clearing station and then distributing them to the hospitals named on their papers, depended to a considerable extent on myself. Evidently it did not matter whether I was there or not. “Has there been any trouble getting parts?” I asked the sergeant mechanic. “No, Signor Tenente,” “Where is the gasoline park now?” “At the same place.” “Good,” I said and went back to the house and drank another bowl of coffee at the mess table. The coffee was a pale gray and sweet with condensed milk. Outside the window it was a lovely spring morning. There was that beginning of a feeling of dryness in the nose that meant the day would be hot later on. That day I visited the posts in the mountains and was back in town late in the afternoon. The whole thing seemed to run better while I was away. The offensive was going to start again I heard. The division for which we worked were to attack at a place up the river and the major told me that I would see about the posts for during the attack. The attack would cross the river up above the narrow gorge and spread up the hillside. The posts for the cars would have to be as near the river as they could get and keep covered. They would, of course, be selected by the infantry but we were supposed to work it out. It was one of those things that gave you a false feeling of soldiering. I was very dusty and dirty and went up to my room to wash. Rinaldi was sitting on the bed with a copy of Hugo’s English grammar. He was dressed, wore his black boots, and his hair shone. “Splendid,” he said when he saw me. “You will come with me to see Miss Barkley.” “No.” “Yes. You will please come and make me a good impression on her.” “All right. Wait until I get cleaned up.” “Wash up and come as you are.” I washed, brushed my hair and we started. “Wait a minute,” Rinaldi said. “Perhaps we should have a drink.” He opened his trunk and took out a bottle. “Not Strega,” I said. “No. Grappa.” “All right.” He poured two glasses and we touched them, first fingers extended. The grappa was very strong. “Another?” “All right,” I said. We drank the second grappa, Rinaldi put away the bottle and we went down the stairs. It was hot walking through the town but the sun was starting to go down and it was very pleasant. The British hospital was a big villa built by Germans before the war. Miss Barkley was in the garden. Another nurse was with her. We saw their white uniforms through the trees and walked toward them. Rinaldi saluted. I saluted too but more moderately. “How do you do?” Miss Barkley said. “You’re not an Italian, are you?” “Oh, no.” Rinaldi was talking with the other nurse. They were laughing. “What an odd thing—to be in the Italian army.” “It’s not really the army. It’s only the ambulance.” “It’s very odd though. Why did you do it?” “I don’t know,” I said. “There isn’t always an explanation for everything.” “Oh, isn’t there? I was brought up to think there was.” “That’s awfully nice.” “Do we have to go on and talk this way?” “No,” I said. “That’s a relief. Isn’t it?” “What is the stick?” I asked. Miss Barkley was quite tall. She wore what seemed to me to be a nurse’s uniform, was blonde and had a tawny skin and gray eyes. I thought she was every beautiful. She was carrying a thin rattan stick like a toy riding-crop, bound in leather. “It belonged to a boy who was killed last year.” “I’m awfully sorry.” “He was a very nice boy. He was going to marry me and he was killed in Somme.” “It was a ghastly show.” “Were you there?” “No.” “I’ve heard about it,” she said. “There’s not really any war of that sort down here. They send me the little stick. His mother send it to me. They returned it with his things.” “Had you been engaged long?” “Eight years. We grew up together.” “And why didn’t you marry?” “I don’t know,” she said. “I was a fool not to. I could have given him that anyway. But I thought I would be bad for him.” “I see.” “Have you ever loved any one?” “No,” I said. We sat down on the bench and I looked at her. “You have beautiful hair,” I said. “Do you like it?” “Very much.” “I was going to cut it all off when he died.” “No.” “I wanted to do something for him. You see I didn’t care about the other thing and he could have had it all. He could have had anything he wanted if I would have known. I would have married him or anything. I know all about it now. But then he wanted to go to war and I didn’t know.” I did not say anything. “I didn’t know about anything then. I thought it would be worse for him. I thought perhaps he couldn’t stand it and then of course he was killed and that was the end of it.” “I don’t know.” “Oh, yes,” she said. “That’s the end of it.” We looked at Rinaldi talking with the other nurse. “ What is her name?” “Ferguson. Helen Ferguson. Your friend is a doctor, isn’t he?” “Yes. He’s very good.” “That’s splendid. You rarely find any one any good this close to the front. This is close to the front, isn’t it?” “Quite.” “It’s a silly front,” she said. “But it’s very beautiful. Are they going to have an offensive?” “Yes.” “Then we’ll have to work. There’s no work now.” “Have you done nursing long?” “Since the end of ‘fifteen. I started when he did. O remember having a silly ideas he might come to the hospital where I was. With a sabre cut, I suppose, and a bandage around his head. Or shot through the shoulder. Something picturesque.” “This is the picturesque front,” I said. “Yes,” she said. “People can’t realize what France is like. If they did, it couldn’t all go on. He didn’t have a sabre cut. They blew him all to bits.” I didn’t say anything. “Do you suppose it will always go on?” “No.” “What’s to stop it?” “It will crack somewhere.” “We’ll crack. We’ll crack in France. They can’t go on doing things like the Somme and not crack.” “They won’t crack here,” I said. “You think not?” “No. They did very well last summer.” “They may crack,” she said. “Anybody may crack.” “The Germans too.” “No,” she said. “I think not.” We went over toward Rinaldi and Miss Ferguson. “You love Italy?” Rinaldi asked Miss Ferguson in English. “Quite well.” “No understand,” Rinaldi shook his head. “Abbastanza bene,” I translated. He shook his head. “That is not good. You love England?” “Not too well. I’m Scotch, you see.” Rinaldi looked at me blankly. “She’s Scotch, so she loves Scotland better than England,” I said in Italian. “But Scotland is England.” I translate this for Miss Ferguson. “Pas encore,” said Miss Ferguson. “Not really?” “Never. We do not like English.” “Not like the English? Not like Miss Barkley?” “Oh, that’s different. You mustn’t take everything so literally.” After a while we said good-night and left. Walking home Rinaldi said, “Miss Barkley prefers you to me. That is very clear. But the little Scotch one is very nice.” “Very,” I said. I had not noticed her. “You like her?” “No,” said Rinaldi.

A FAREWELL TO ARMS - ERNEST HEMINGWAY

Chapter III

When I came back to the front we still lived in that town. There were many more guns in the country around and the spring had come. The fields were green and there were small green shoots on the vines, the trees along the road had small leaves and a breeze came from the sea. I saw the town with the hill and the old castle above it in a cup in the hills with the mountains beyond, brown mountains with a little green on their slopes. In the town there were more guns, there were some new hospitals, you met Bristish men and sometimes women, on the street, and a few more houses had been hit by shell fire. It was warm and like the spring and I walked down the alleyway of trees, warmed from the sun on the wall, and found we still lived in the same house and that it all looked the same as when I had left it. The door was open, there was a soldier sitting on the bench outside in the sun, an ambulance was waiting by the side door and inside the door, as I went in, there was the smell of marble floors and hospital. It was all as I had left it except that now it was spring. I looked in the door of the big room and saw the major sitting at his desk, the window open and the sunlight coming into the room. He did not see me and I did not know whether to go in and report or go upstairs first and clean up. I decied to go on upstairs. The room I shared with the lieutenant Rinaldi looked out on the courtyard. The window was open, my bed was made up with blankets and my things hung on the wall, the gas mask in an oblong tin can, the steel helmet on the same peg. At the foot of the bed was my flat trunk, and my winter boots, the leather shiny with oil, were on the trunk. My Austrian sniper’s rifle with its blued octagon barrel and the lovely dark walnut, cheek-fitted, schutzen stock, hung over the two beds. The telescope that fitted it was, I remembered, locked in the trunk. The lieutenant, Rinaldi, lay asleep on the other bed. He woke when he heard me in the room and sat up. “Ciaou!” he said. “What kind of time did you have?” “Magnificent.” We shook hands and he put his arm around my neck and kissed me. “Oughf,” I said. “You’re dirty,” he said. “You ought to wash. Where did you go and what did you do? Tell me everything at once.” “I went everywhere. Milan, Florence, Rome, Naples, Villa San Giovanni, Messina, Taormina----“ “You talk like a time-table. Did you have any beautiful adventures?” “Yes.” “Where?” “Milano, Firenze, Roma, Napoli----“ “That’s enough. Tell me really what was the best.” “In Milano.” “That was because it was first. Where did you meet her? In the Cova? Where did you go? How did you feel? Tell me everything at once. Did you stay all night?” “Yes.” “That’s nothing. Here now we have beautiful girls. New girls never been to the front before.” “Wonderful.” “Yoi don’t believe me? We will go now this afternoon and see. And in the town we have beautiful English girls. I am now in love with Miss Barkley. I will take you to call. I will probably marry Miss Barkley.” “I have to get washed and report. Doesn’t anybody work now?” “Since you are gone we have nothing but frostbites, chilblains, and soft chancres. Every week some one gets wounded by rock fragments. There are a few real wounded. Next week the war starts again. Perhaps it start again. They say so. Do you think I would do right to marry Miss Barkley—after the war of course?” “Absolutely,” I said and poured the basin full of water. “To-night you will tell me everything,” said Rinaldi. “Now I must go back to sleep to be fresh and beautiful for Miss Barkley.” I took off my tunic and shirt and washed in the cold water in the basin. While I rubbed myself with a towel I looked around the room and out the window and at Rinaldi lying with his eyes closed on the bed. He was good-looking, was my age, and he came from Amalfi. He loved being a surgeon and we were great friends. While I was looking at him he opened his eyes. “Have you any money?” “Yes.” “Loan me fifty lire.” I dried my hands and took out my pocket-book from the inside of my tunic hanging on the wall. Rinaldi took the note, folded it without rising from the bed and slid it in his breeches pocket. He smiled, “I must make on Miss Barkley the impression of a man of sufficient wealth. You are my great and good friend and financial protector.” “Go to hell,” I said. That night at the mess I sat next tot the priest and he was disappointed and suddenly hurt that I had not gone to the Abruzzi. He had written to his father that I was coming and they had made preparations. I myself felf as badly as he did and could not understand why I had not gone. It was what I had wanted to do and I tried to explain how one thing had led to another and finally he saw it and understood that I had really wanted to go and it was almost all right. I had drunk much wine and afterward coffee and Strega and I explained, winefully, how we did not do the things we wanted to do; we never did such things. We two were talking while others argued. I had wanted to go to Abruzzi. I had gone to no place where the roads were frozen and hard as iron, where it was clear cold and dry and the snow was dry and powdery and hare-tracks in the snow and the peasants took off their hats and called you Lord and there was good hunting. I had gone to no such place but to the smoke of cafés and night when the room whirled and you need to look at the wall to make it stop, nights in bed, drunk, when you knew that that was all there was, and the strange exicitement of waking and not knowing who it was with you, and the world all unreal in the dark and so exciting that you must resume again unknowing and not caring in the night, sure that this was all and all and all and not caring. Suddenly to care very much and to sleep to wake with it sometimes morning and all that had been there gone and everything sharp and hard and clear and sometimes a dispute about the cost. Sometimes still pleasant and fond and warm and breakfast and lunch. Sometimes all niceness gone and glad to get out on the street but always another day starting and then another night. I tried to tell about the night and the difference between the night and the day and how the night was better unless the day was very clean and cold and I could not tell it; as I cannot tell it now. But if you have had it you know. He had not had it but he understood that I had really wanted to go to the Abruzzi but had not gone and we were still friends, with many tastes alike, but with the difference between us. He had always known what I did not know and what, when I learned it, I was always able to forget. But I did not know that then, although I learned it later. In the meantime we were all at the mess, the meal was finished, and the argument went on. We two stopped talking and the captain shouted, “Priest not happy. Priest not happy without girls.” “I am happy,” said the priest. “Priest not happy. Priest wants Austrians to win the war,” the captain said. The others listened. The priest shook his head. “No. If there is a war I suppose we must attack.” “Must attack. Shall attack!” The priest nodded. “Leave him alone,” the major said. “He’s all right.” “He can’t do anything about it anyway,” the captain said. We all got up and left the table.

A FAREWELL TO ARMS - ERNEST HEMINGWAY

Chapter II
The next year there were many victories. The mountain that was beyond the valley and the hillside where the chestnut forest grew was captured and there were victories beyond the plain on the plateau to the south and we crossed the river in August and lived in a house in Gorizia that had a fountain and many thick shady trees in a walled garden and a wistaria vine purple on the side of the house. Now the fighting was in the next mountains beyond and was not a mile away. The town was very nice and our house was very fine. The river ran behind uas and the town had been captured very handsomely but the mountains beyond it could not be taken and I was very glad the Austrians seemed to want to come back to the town some time, if the war should end, because they did not bombard it to destroy it but only a little in a military way. People lived on in it and there were hospitals and cafés and artillery up side streets and two bawdy houses, one for troops and one for officers, and with the end of the summer, the cool nights, the fighting in the mountains beyond the town, the shell-marked iron of the railway bridge, the smashed tunnel by the river where the fighting had been, the trees around the square and the long avenue of trees that led to the square; these with there being girls in the town, the King passing in his motor car, sometimes now seeing his faceand little long necked body and gray beard like a goat’s chin tuft; all these with the sudden interiors of houses that had lost a wall through shelling, with plaster and rubble in their gardens and sometimes in the street, and the whole thing going well on the Carso made the fall very different from the last fall when we had been in the country. The war was changed too. The forest of oak trees on the mountain beyond the town was gone. The forest had been green in the summer when we had come into the town but now there were the stumps and the broken trunks and the ground torn up, and one day at the end of the fall when I was out where the oak forest had been I saw a cloud coming over the mountain. It came very fast and the sun went a dull yellow and then everything was gray and the sky was covered and the cloud came on down the mountain and suddenly we were in it and it was snow. The snow slanted across the wind, the bare ground was covered, the stumps of trees projected, there was snow on the guns and there were paths in the snow going back to the latrines behind trenches. Later, below in the town, I watched the snow falling, looking out of the window of the bawdy house, the house for officers, where I sat with a friend and two glasses drinking a bottle of Asti, and, looking out at the snow falling slowly and heavily, we knew it was all over for that year. Up the river the mountains had not been taken; none of the mountains beyond the river had been taken. That was all left for next year. My friend saw the priest from our ness going by in the street, walking carefully in the slush, and pounded on the window to attract his attention. The priest looked up. He saw us and smiled. My friend motioned for him to come in. The priest shook his head and went on. That night in the mess after the spaghetti course, which every one ate very quickly and seriously, lifting the spaghetti on the fork until the loose strands hung clear then lowering it into the mouth, or else using a continuous lift and sucking into the mouth, helping ourselves to wine from the grass-covered gallon flask; it swung in a metal cradle and you pulled the neck of the flask down with the forefinger and the wine, clear red, tannic and lovely, poured out into the glass held with the same hand; after the course, the captain commenced picking on the priest. The priest was young and blushed easily and wore a uniform like the rest of us but with a cross in dark red velvet above the left breast pocket of his gray tunic. The captain spoke pidgin Italian for my doubtful benefit, in order that I might understand perfectly, that nothing should be lost. “Priest to-day with girls,” the captain said looking at the priest and at me. The priest smiled and blushed and shook his head. The captain baited him often. “Not true?” asked the captain. “To-day I see priest with girls.” “No,” said the priest. The other officers were amused at the baiting. “Priest not with girls,” went on the captain. “Priest never with girls,” he explained to me. He took my glass and filled it, looking at my eyes all the time, but not losing sight of the priest. “Priest every night five against one.” Every one at the table laughed. “You understand? Priest every night five against one.” He made a gesture and laughed loudly. The priest accepted it as a joke. “The Pope wants the Austrians to win the wars,” the major said. “He loves Franz Joseph. That’s where the money comes from. I am an atheist.” “Did you ever read the ‘Black Pig’?” ask the lieutenant. “I will get you a copy. It was that which shook my faith.” “It is a fifthy and vile book,” said the priest. “You do not really like it.” “It is very valuable,” said the lieutenant. “It tells you about those priests. You will like it,” he said to me. I smiled at the priest and he smiled back across the candle-light. “Don’t you read it?” he said. “I will get it for you,” said the lieutenant. “All thinking men are atheists,” the major said. “I do not believe in the Free Masons however.” “I believe in the Free Mesons,” the lieutenant said. “It is a noble organization.” Some one came in and as the door opened I could see the snow falling. “There will be no more offensive now that the snow has come,” I said. “Certainly not,” said the major. “You should go on leave. You should go to Rome, Naples, Sicily------“ “He should visit Amalfi,” said the lieutenant. “I will write you cards to my family in Amalfi. They will love you like a son.” “He should go to Palermo.” “He ought to go to Capri.” “I would like you to see Abruzzi and visit my family at Capracotta,” said the priest. “Listen to him talk about Abruzzi. There’s more snow there than here. He doesn’t want to see peasants. Let him go to centres of cultures and civilization.” “He should have fine girls. I will give you the addresses of places in Naples. Beautiful young girls—accompanied by their mothers. Ha! Ha! Ha!” The captain spread his hand open, the thumb up and fingers outspread as when you make shadow pictures. There was a shadow from his hand on the wall. He spoke again in pidgin Italian. “You go away like this,” he pointed to the thumb, “and come back like this,” he touched the little finger. Every one laughed. “Look,” said the captain. He spread the hand again. Again the candle-light made its shadows on the wall. He started with the upright thumb and named in their order the thumb and four fingers, “soto-tenente (the thumb), tenente (first finger), capitano (next finger), maggiore (next to the little finger), and tenente-colonello (the little finger). You go away solo-tenente! You come back solo-colonello!” they all laughed. The captain was having a great success with finger games. He looked at the priest and shouted, “Every night priest five against one!” They all laughed again. “You must go on leave at once,” the major said. “I would like to go with you and show you things,” the lieutenant said. “When you come back bring a photograph.” “Bring good opera disks.” “Bring Caruso.” “Don’t bring Caruso. He bellows.” “Don’t you wish you could bellow like him?” “He bellows. I say he bellows!” “I would like you to go to Abruzzi,” the priest said. The others were shouting. “There is good hunting. You would like the people and though it is cold it is clear and dry: You could stay with my family. My father is a famous hunter.” “Come on,” said the captain. “We go whorehouse before it shuts.” “Good-night,” I said to the priest. “Good-night,” he said.

A FAREWELL TO ARMS - ERNEST HEMINGWAY

A FAREWELL TO ARMS ERNEST HEMINGWAYChapter I In that late summer of that year we lived in a house in a village that looked across the river and the plain to the mountains. In the bed of the river there were pebbles and boulders, dry and white in the sun, and the water was clear and swiftly moving and blue in the channels. Troops went by the house and down the road and the dust they raised powdered the leaves of trees. The trunks of the trees too were dusty and the leaves fells early that year and we saw the troops marching along the road and the dust rising and leaves, stirred by the breeze, falling and the soldiers marching and afterward the road bare and white except for the leaves. The plain was rich with crops; there were many orchards of fruit trees and beyond the plain the mountains were brown and bare. There was fighting in the mountains and at night we could see the flashes from the artillery. In the dark it was like summer lighting, but the nights were cool and there was not the feeling of a storm coming. Sometimes in the dark we heard the troops marching under the window and guns going past pulled by a motor-tractor. There was much traffic at night and many mules on the roads with boxes of ammunition on each side of their pack-saddles and gray motor trucks that carried men, and other trucks with loads covered with canvas that moved slower in the traffic. There were big guns too that passed in the day drawn by tractors, the long barrels if the guns covered with green braches and green leafy braches and vines laid over the tractors. To the north we could look across a valley and see a forest of chestnut trees and behind it another mountain on this side of river. There was fighting for that mountain too, but it was not successful, and in the fall when the rains came the leaves all fell from the chestnut trees and the braches were bare and the trunks black with rain. The vineyards were thin and bare-branched too and all the country wet and brown and dead with the autumn. There were mists over the river and clouds on the mountain and the trucks splashed mud on the road and the troops were muddy and wet in their capes; their rifles were wet and under their capes the two leather cartridge-boxes on the fronts of the belts, gray leather boxes heavy with the packs of clips of thin, long 6.5 mm. cartridges, bulged forward under the capes so that the men, passing on the road, marched as though they were six months gone with child. There were small gray motor cars that passed going very fast; usually there was an officer on the seat with the river and more officers in the back seat. They splashed more mud than the camions even and if one of the officers in the back was very small and sitting between two generals, he himself so small that you could not see his face but only the top of his cap and his narrow back, and if the car went especially fast it was probably the King. He lived in Udine and came out in this way nearly every day to see how things were going , and things went very badly. At the start of the winter came permanent rain and with the rain came the chlera. But it was checked and in the end only seven thousand died of it in the army.

101 Ways To Annoy People

101 Ways To Annoy People

1. Sing the Batman theme incessantly.

2. In the memo field of all your checks, write "for sensual massage."

3. Specify that your drive-through order is "to go."

4. Learn Morse code, and have conversations with friends in public consisting entirely of "Beeeep Bip Bip Beeep Bip..."

5. If you have a glass eye, tap on it occasionally with your pen while talking to others.

6. Amuse yourself for endless hours by hooking a camcorder to your TV and then pointing it at the screen. <

7. Speak only in a "robot" voice.

8. Push all the flat Lego pieces together tightly.

9. Start each meal by conspicuously licking all your food, and announce that this is so no one will "swipe your grub".

10. Leave the copy machine set to reduce 200%, extra dark, 17 inch paper, 98 copies.

11. Stomp on little plastic ketchup packets.

12. Sniffle incessantly.

13. Leave your turn signal on for fifty miles.

14. Name your dog "Dog." 15. Insist on keeping your car windshield wipers running in all weather conditions "to keep them tuned up."

16. Reply to everything someone says with "that's what YOU think."

17. Claim that you must always wear a bicycle helmet as part of your "astronaut training."

18. Declare your apartment an independent nation, and sue your neighbors upstairs for "violating your airspace".

19. Forget the punchline to a long joke, but assure the listener it was a "real hoot."

20. Follow a few paces behind someone, spraying everything they touch with Lysol.

21. Practice making fax and modem noises.

22. Highlight irrelevant information in scientific papers and "cc:" them to your boss.

23. Make beeping noises when a large person backs up.

24. Invent nonsense computer jargon in conversations, and see if people play along to avoid the appearance of ignorance.

25. Erect an elaborate network of ropes in your backyard, and tell the neighbors you are a "spider person."

26. Finish all your sentences with the words "in accordance with the prophesy."

27. Wear a special hip holster for your
remote control.

28. Do not add any inflection to the end of your sentences, producing awkward silences with the impression that you'll be saying more any moment.

29. Signal that a conversation is over by clamping your hands over your ears.

30. Disassemble your pen and "accidentally" flip the ink cartridge across the room.

31. Give a play-by-play account of a persons every action in a nasal Howard Cosell voice.

32. Holler random numbers while someone is counting.

33. Adjust the tint on your TV so that all the people are green, and insist to others that you "like it that way."

34. Drum on every available surface.

35. Staple papers in the middle of the page.

36. Ask 1-800 operators for dates.

37. Produce a rental video consisting entirely of dire FBI copyright warnings.

38. Sew anti-theft detector strips
into peoples backpacks.

39. Hide dairy products in inaccessible places.

40. Write the surprise ending to a novel on its first page.

41. Set alarms for random times.

42. Order a side of pork rinds with your filet mignon.

43. Instead of Gallo, serve Night Train next Thanksgiving.

44. Publicly investigate just how slowly you can make a "croaking" noise.

45. Honk and wave to strangers.

46. Dress only in clothes colored Hunters Orange.

47. Change channels five minutes before the end of every show.

48. Tape pieces of "Sweating to the Oldies" over climactic parts of rental movies.

49. Wear your pants backwards.

50. Decline to be seated at a restaurant, and simply eat their complimentary mints by the cash register.

51. Begin all your sentences with "ooh la la!"

52. ONLY TYPE IN UPPERCASE.

53. only type in lowercase.

54. dont use any punctuation either

55. Buy a large quantity of orange traffic cones and reroute whole streets.

56. Pay for your dinner with pennies.

57. Tie jingle bells to all your clothes.

58. Repeat everything someone says, as a question.

59. Write "X - BURIED TREASURE" in random spots on all of someone's roadmaps.

60. Inform everyone you meet of your personal Kennedy assassination/UFO/ O.J Simpson conspiracy theories.

61. Repeat the following conversation a dozen times: "Do you hear that?" "What?" "Never mind, its gone now."

62. Light road flares on a birthday cake.

63. Wander around a restaurant, asking other diners for their parsley.

64. Leave tips in Bolivian currency.

65. Demand that everyone address you as "Conquistador."

66. At the laundromat, use one dryer for each of your socks.

67. When Christmas caroling, sing "Jingle Bells, Batman smells" until physically restrained.

68. Wear a cape that says "Magnificent One."

69. As much as possible, skip rather than walk.

70. Stand over someone's shoulder, mumbling, as they read.

71. Pretend your computer's mouse is a CB radio, and talk to it.

72. Try playing the William Tell Overture by tapping on the bottom of your chin. When nearly done, announce "no, wait, I messed it up," and repeat.

73. Drive half a block.

74. Inform others that they exist only in your imagination.

75. Ask people what gender they are.

76. Lick the filling out of all the Oreos, and place the cookie parts back.

77. Cultivate a Norwegian accent. If Norwegian, affect a Southern drawl.

78. Routinely handcuff yourself to furniture, informing the curious that you don't want to fall off "in case the big one comes".

79. Deliberately hum songs that will remain lodged in co-workers brains, such as "Feliz Navidad", the Archies "Sugar" or the Mr. Rogers theme song.

80. While making presentations, occasionally bob your head. like a parakeet.

81. Lie obviously about trivial things such as the time of day.

82. Leave your Christmas lights up and lit until September.

83. Change your name to "AaJohn Aaaaasmith" for the great glory of being first in the phone book. Claim it's a Hawaiian name, and demand that people pronounce each "a."

84. Sit in your front yard pointing a hair dryer at passing cars to see if they slow down.

85. Chew on pens that you've borrowed.

86. Wear a LOT of cologne.

87. Listen to 33rpm records at 45rpm speed, and claim the faster speed is necessary because of your "superior mental processing."

88. Sing along at the opera.

89. Mow your lawn with scissors.

90. At a golf tournament, chant "swing-batabatabata-suhWING-batter!"

91. Ask the waitress for an extra seat for your "imaginary friend."

92. Go to a poetry recital and ask why each poem doesn't rhyme.

93. Ask your co-workers mysterious questions, and then scribble their answers in a notebook. Mutter something
about "psychological profiles."

94. Stare at static on the TV and claim you can see a "magic picture."

95. Select the same song on the jukebox fifty times.

96. Never make eye contact.

97. Never break eye contact.

98. Construct elaborate "crop circles" in your front lawn.

99. Construct your own pretend "tricorder," and "scan" people with it, announcing the results.

100. Make appointments for the 31st of September.

101. Invite lots of people to other people's parties.

Cười và Ôshin ^^

Cười và Ôshin ^^

Ôsin tắm cho ông chủ


Bữa đó có một cô gái trẻ đến xin làm công, bà nhận lời nhưng căn dặn:

- Cô phải giữ gìn nhà cửa sạch sẽ, gọn gàng. Tối đến phải dọn đồ chơi của lũ trẻ, tắm táp cho chúng thật kỹ rồi đưa chúng lên giường ngủ?

Cô gái vâng dạ. Tối đó đã khá muộn mà bà chủ vẫn nghe thấy tiếng động ở phòng ngủ của đám trẻ rồi thật lâu sau đó cô gái mới thở hồng hộc đi ra.

- Cô làm gì với lũ trẻ mà lâu thế? - bà chủ hỏi một cách khó chịu.

- Thưa bà, bọn trẻ khá ngoan nhưng đứa lớn nhất không chịu nghe lời, khó khăn lắm tôi mới tắm được cho nó, thế mà nó còn giở đủ trò quái quỷ để chọc tức tôi... Thậm chí, nó còn có những hành vi rất bậy bạ.

- Nó là đứa nào?

- Cậu trai lớn tóc nâu, đeo kính cận và khỏe khủng khiếp ấy.

Bà chủ kêu thất thanh:

- Trời ơi, sao cô lại phải tắm cho ông ấy! Lão chồng mất dạy của tôi đấy!


Nhật ký oshin thời @

Ngày... tháng... năm...
Chàng đi công tác đột xuất.
Biết trước mình đã xin nghỉ về quê thăm con. Nhớ...

Ngày... tháng... năm...
Chàng mang máy tính ra phòng ngoài nói "dạy cho cái Tĩn vi tính". Mình đốt cuốn sổ nhật ký, nhỡ "nó" thấy thì...
Mình tập tành viết blog, tranh thủ search mấy bí quyết "dưỡng sinh" cho chàng...

Ngày… tháng… năm...
Dạo này chàng lăng nhăng quá!
Để ý cả con bé oshin nhà hàng xóm.
Trong khi mình thì cứ... vò võ!
Mình thử que này là que thứ 22 rồi mà vẫn... 1 vạch!
Mai lại tranh thủ làm cái nữa.
Ngày kia mua hẳn một hộp về dùng dần!

Ngày... tháng... năm...
"Nó" về quê, chàng kêu mệt không về, mình cũng xin về nhưng "nó" không cho. "Nó" lại nịnh mình ở lại nấu cơm cho chàng nữa, mình giả vờ mãi, híc híc! Đúng là con này còn ngu... hơn mình.

Ngày... tháng... năm...
Chàng lại về muộn. Chàng bỏ bữa tối. "Nó" lại chửi chàng.

Ngày... tháng... năm...
Nấu món chàng thích nhất. Thế mà "nó" giành ăn hết. Lại còn khen mình nấu ngon nữa. Đểu thế. Tội chàng quá! Mai "nó" đi công tác, mình cho chàng ăn "phở".

Ngày... tháng... năm...
Đi đăng ký tạm trú. Mục "Quan hệ với chủ hộ", mình điền: 3 lần/tuần. Chúng nó trợn tròn mắt. Nhiều hay ít nhỉ?

Oshin và bà chủ
Oshin nói với bà chủ:
- Nếu bà không tin tôi thì thôi, bà hãy để cho tôi đi.
- Nhưng tôi rất tin cô. Tôi còn giao cả chìa khoá hòm đựng đồ trang sức cho cô giữ cơ mà.
- Vâng thưa bà. Nhưng mà cái chìa khoá ấy không thể mở được hòm. Laugh of loud Laugh of loud

Sự thật về chim Vàng Anh, thông tin và hình ảnh sưu tầm trên mạng !

Sự thật về chim Vàng Anh, thông tin và hình ảnh sưu tầm trên mạng !



Chim vàng anh hay hoàng anh (danh pháp khoa học: Oriolus oriolus), là loài duy nhất trong họ Vàng anh (Oriolidae) thuộc bộ Sẻ (Passeriformes) sinh sản ở khu vực ôn đới của Bắc bán cầu. Nó là loài chim di cư, về mùa hè nó di cư đến khu vực châu Âu và miền tây châu Á còn mùa đông thì di cư đến khu vực nhiệt đới.

Nó là loài chim đậu trên các cây cao lá sớm rụng trong các khu vực đồng rừng, vườn cây ăn quả hay công viên. Một quần thể nhỏ tại Anh sinh sản trong các khu vực trồng cây dương đen (Populus nigra).

Chúng làm tổ trên các chạc cây và đẻ từ 3-6 trứng. Thức ăn chủ yếu của chúng là côn trùng và quả, được chúng tìm kiếm trên các tán lá.

Vàng anh trống là nổi bật với bộ lông vàng và đen điển hình, nhưng vàng anh mái lại có bộ lông vàng ánh xanh lục buồn tẻ. Chúng là loài chim khá nhút nhát và thậm chí cả chim trống cũng rất khó phát hiện trong các tán lá có màu xanh lục và vàng lốm đốm.

Kiểu bay lượn của chúng tương tự như ở loài chim hét, thẳng và mạnh với độ nghiêng nhỏ trên một khoảng cách lớn.

Tiếng kêu của chúng giống như tiếng kêu của chim giẻ cùi, nhưng tiếng hót của chúng thì thánh thót tựa như là uyla-uy-u hay or-iii-ole, không lẫn vào đâu được khi đã nghe thấy.

Tên gọi trong tiếng Anh của nó là "oriole" có nguồn gốc từ tiếng Latinh oriolus lần đầu tiên được ghi nhận bởi Albertus Magnus vào khoảng năm 1250, và ông đã coi nó là từ tượng thanh để làm tên gọi cho loài chim này, dựa theo tiếng hót của nó.



Claude Simon - Tro Tàn

Claude Simon

Tro Tàn

Dịch giả: Hoàng Ngọc Biên





Trước hết là những chuỗi ngày nóng bức kế tiếp kéo dài bên ngoài, phía bên kia những cánh cửa khép kín và, buổi tối, khi người ta có thể mở các cửa sổ, hắn nhìn bầu trời không mầu ngả xanh chầm chậm phía trên các mái nhà, nhạt dần, tan biến, trong mờ, cho đến khi các vì sao đầu tiên bắt đầu nhấp nhánh, và, sau đó, là hình thể kỹ hà của một chòm sao di động một cách lặng lẽ, xa xăm, oai nghi và lạnh lẽo, trong khung cửa sổ trong những giờ đêm, trong khi với một niềm tuyệt vọng thanh bình, với một nỗi chán chường dửng dưng, hắn nghĩ đến vết cắn chảy máu và đã thối ung, ở gần vai, bên trong thân thể nằm dài của hắn.

Sau đó là những bầu trời êm đềm đầy mây, những cơn mưa làm dịu mát mà hắn nhìn thấy nhảy lăn tăn trên các mái ngói, từ những máng xối nhỏ giọt xuống trên những viên đá lát ngoài sân. Và rồi những buổi mai sáng khác mà bầu trời sáng loãng làm ta nghĩ đến những đồng cỏ, những khu rừng, những dòng sông xanh chầm chậm trôi đi, và rồi những hoàng hôn khác nhuộm dần màu hồng, mỗi ngày phủ xuống sớm hơn một tí, theo với mùa hè huy hoàng kéo lê chiếc bụng nặng nề của nó trên những cánh đồng, những ngọn đồi, những biển khơi qua lại thuyền bè, những thành phố với những thị dân đàn bà và đàn ông mỗi ngày bước đi trên các đường phố sáng đèn, đi qua, đi lại, trên đôi chân nhẹ nhàng và vương giả, mang những thân hình thẳng đứng, những chiếc đầu – những chiếc đầu, thứ đồ chơi vô dụng mỏng manh của trẻ con chứa đầy những tranh luận bi thảm, đam mê và bỡn cợt.

Và sau đó nữa là mùa thu, với những cơn giông muộn màng và dữ dội, những buổi rạng đông đã lạnh, và, vẫn luôn nằm, vẫn với cái chết đỏ nhạt đè nén mà thật nghiêm nhặt bên trong hắn, đêm đêm nghe những tiếng còi xe lửa xa xa, ngày ngày nghe vô vàn những tiếng động trong căn nhà – những tiếng dội vô nghĩa và tuyệt diệu của những đời sống vô nghĩa và tuyệt diệu – hắn thấy như chính mình đang dần dần trở thành một cái gì không hủy hoại được, vô cơ và thụ động trên đó thời gian cũng đã tập thói quen lướt qua mà không để lại vết tích giống như những bóng mây trên mặt đất, đang trở thành một cái gì mà hiện hắn đã trở thành, không phải bởi những ngày bất động dồn dập, gần như hóa đá trong thế nằm như vậy, cũng như không phải bởi sau một sự biến hình đột ngột, hay đúng hơn là sự biến chất, tựa như tất cả những mảnh nhỏ của cái thể chất kia, mà không có nó thì không có tư tưởng mà cũng không có cảm giác, giống như muôn ngàn con mắt nhìn của một đám đông, vào giờ đó hướng về phía một cảnh tượng mới mẻ, bệnh hoạn, quyến rũ, sau khi hắn được biết, trong khoảnh khắc của buổi hoàng hôn, khi có thể nhớ lại được những bực thềm ấm áp, những con chim dần dần im tiếng, được biết tiếng thì thầm mơ hồ của những giọng nói chung quanh hắn, được biết mùi nồng nặng của rơm rạ, và, trên sườn đồi, phía bên kia thung lũng, chiếc máy kéo gần như không trông thấy được đang vội vã, đang tranh tốc độ với màn đêm, mỗi lần đi qua lại gặm mất những bờ đất của ruộng lúa mì hình tam giác trông có vẻ đang thun lại dần như bị xén bớt, như bị gặm nhắm bởi một con sâu kêu vo ve, lì lợm và tạp ăn, trong khi hắn, ngồi trong hơi ấm chết dần của buổi ban ngày, nghĩ: “bây giờ đây, bây giờ đây, bây giờ đây anh bạn ơi...” vừa nhận thấy bằng một thứ thèm khát tột độ, một thứ sắc bén đau đớn, cái hương vị chua chát của một thế giới cấm, trong miệng như đã sẵn có một mùi vị ghê tởm cảm thấy trước của cái dòng máu kia, trong khi tuôn qua cổ họng hắn, đã đánh thức hắn dậy trong bóng đêm, thở hổn hển, kinh hoàng, nhìn thấy ở môi hắn nhuộm đỏ trước hết là chiếc khăn tay, rồi một cái chén, rồi cả cái thau mà cô ta đem lại cho hắn, chính cô ta cũng kinh hoàng, nhìn chòng chọc vào hắn với đôi mắt mở lớn trong khi giữa hai tiếng nấc cụt, giữa hai đợt chất nước dịu dịu, lầy nhầy, phun ra, hắn vẫn ở đấy, trong thế ngồi, cái thau đầy máu để trên đầu gối, vẫn luôn luôn nghĩ với cùng lối mỉa mai chua chát, cùng mối tuyệt vọng đắc ý: “Bây giờ đây bạn ơi! Bây giờ hả? Bây giờ đây, bây giờ đây...”

Thế rồi hết và, từ đó, hắn bước qua mặt sau cái cảnh trí nơi dường như đã sống (chính hắn cũng đã sống trong đó, nhưng đã lâu lắm rồi, đã xa lắm rồi) những người thường đến phòng hắn, với gương mặt sạm nắng, áo quần nhẹ nhàng và màu sáng. Họ ngồi xuống, nói chuyện, trắc ẩn, thương xót, bối rối, vô dụng. Họ cũng tới nhà thương, những người đàn bà với những chiếc áo nhiều màu, những cánh tay trần đầy vòng vàng, những người đàn ông không cà vạt, cổ áo để hở, và hắn thấy họ trong vùng sáng lờ mờ ấm áp và xanh xao, thứ ánh sáng xanh lá của bể nuôi cá mà hàng dương ngô đồng lớn không ngớt xào xạc tiếng gió phản chiếu vào: những bức tường cũng sơn màu lam xanh, gương mặt tái nhợt của dì phước; những đêm tối mà rốt cuộc rồi buổi ban ngày cũng tới: những chiếc xe đạp thợ thuyền đầu tiên hiện ra trước buổi rạng đông và tiếp theo là những người phu quét đường, bà bán cá – giọng rao khàn khàn, không thành tiếng, hét lớn: “Cá trích ngon, cá thu béo...” – và mỗi lần (khi nghe họ, rình rập họ) sự ao ước, sự ao ước xót xa được làm người đi xe đạp, làm anh phu quét đường, kẻ có được thứ giọng nói ở bên ngoài đó, được làm...

Đó là một thứ thế giới bít bùng, lạ lùng, riêng biệt, với những thứ mùi hôi formol, mùi nhà bếp vô vị của nó, những hành lang trải vải sơn yên lặng của nó, tiếng sột soạt của những chiếc váy nặng nề hồ cứng nhắc, những thời khắc biểu nhất định, khắt khe, buổi sáng nào cũng dẫn đến anh chàng phụ tá cận thị nhỏ thó với nụ cười lì lợm, hai con mắt xếch của anh ta đàng sau cặp kính, cái lối thâm trầm nhà tu của anh và, sau đó, đi trước vị bác sĩ là tiếng náo động ồn ào của những cánh cửa đập ra vào, những tiếng nói, những mệnh lệnh, rồi vị bác sĩ to béo kéo theo sau ông, như một vị vua chuyên chế phì nộn, lộng hành, đoàn hộ giá bước theo nghi thức và theo đẳng cấp. Và, dừng lại chung quanh chiếc giường hắn, họ nhìn hắn bằng cặp mắt của bọn lái buôn trong khi môi họ cất lên những lời có tính cách cũng nghi thức, những câu pha trò nghi thức, bằng cái giọng lơ đễnh và mệt mỏi mà người ta thường dùng để nói với trẻ con hay nói với bọn khờ dại, mà vẫn không ngớt quan sát hắn, rình đợi hắn (những cái nhìn của họ như tách rời hẳn những lời nói, đúng hơn là ẩn núp dưới những lời nói, rình mò, tính toán, sắc bén, như cái nhìn quá chú ý của đám dân quê, quen thường với những trò đánh lừa của bệnh tật, đang ước lượng, đánh giá).

Thường, sau đó, hắn vẫn hay phải bị đưa đến phòng mổ, ở ngay giữa căn phòng mà chính căn phòng cũng ở ngay giữa, chính căn phòng là lý do người ta sắp đặt cho có những hành lang lát cao su, có những cầu thang, những căn phòng cửa có ghi số, những thành tường bằng kính mờ ngang qua mặt kính hiện ra những hình thể mù mờ màu trắng nằm dài: một hang động tối mù và trống không, trừ cái thứ ngai vàng mọi rợ kia, dưới ánh sáng dữ dội của ngọn đèn chiếu, mà người ta bước lên bằng những bực cấp và trên đó hắn ngồi, mình trần, trong vùng ánh sáng tỏa lóng lánh, vẻ kỳ quái và vua chúa, trong khi chung quanh hắn các trợ tá đang bận rộn một cách lặng lẽ, như những vị hành lễ chăm chú của một đạo sùng bái bí mật và lén lút nào đó, những kẻ quấn chung quanh hắn những dải băng nhỏ, khoác lên người hắn những miếng vải trắng tinh có khoét những lỗ hổng tiếp nhận máu và thép, thứ thép nhọn của những dụng cụ hắn nghe được sau lưng hắn trên chiếc bàn mà người ta sắp xếp những thứ đó, tiếng kêu lẻng kẻng kim khí, độc ác và lạnh lẽo. Rồi thì (nhưng điều này hẳn chỉ có thể nhớ lại được, chứ không thể cảm giác lại, không thể biết được, bởi vì không ai có thể tưởng tượng được – dù họ có được những cảm giác này hay không – sự đau khổ và sự sợ hãi) những đồ vật bằng thép nhọn càng gặm vào da hắn – những con sâu với những đầu mũi nhọn hoắt, tinh xác, mau mắn – rồi tiếp đến là sự sụm xuống yếu ớt và chậm chạp kia, cái hư vô mù tối trong đó hắn thấy như mình đang lún sâu xuống từng bực một, hòa tan, thây phanh ra, treo ở đầu cái cánh tay kia buộc ở phía trên cao chỗ hắn, cảm thấy những đường rãnh mồ hôi từ thân thể hắn rỉ ra, chạy trên làn da hắn thành rất nhiều lọn, rồi tiếp đến nữa là ngọn lửa chính xác đánh quất vào hắn, dữ dội, sôi nổi và, đột nhiên, quét hết những tiếng rên rỉ, tiếng kêu mà hắn nghe từ trong người hắn phát ra, chộp hắn, giận dữ, bất lực, nhục nhã, phẫn uất...

Bên ngoài, là ánh sáng xuống dần của một đêm hè, một cánh buồm lướt trên sông, những con thuyền mái chèo lấp lánh và, từ giường nằm của hắn, khi họ đỡ hắn dậy, ngồi thật thẳng, cứng nhắc, đuối sức, hắn có thể thấy, qua hàng dương ngô đồng lớn xào xạc, những thân hình trần truồng của bọn trẻ con chạy dọc theo bờ sông, đuổi bắt nhau, nhảy xuống nước, và khi những chiếc bóng bắt đầu dài ra (trong khi vùng màu xanh lá cây nhạt tranh tối tranh sáng đậm dần lên và trong mặt tủ kính đối diện với hắn hắn chỉ còn phân biệt rất khó tấm thân ma dại nhợt nhạt của hắn), nhảy nhót một cách khôi hài sau các bụi cây, lúng túng trong những bộ quần áo, cái thằng bé muôn thuở chạy chậm, áo quần mặc vào lại nửa chừng, chạy theo đuôi những thằng khác.

Nhưng bây giờ chắc chắn là chẳng còn cánh buồm nào, chẳng còn thuyền bè, mà cũng chẳng còn thằng bé nào nữa và, vẫn ở đó, mưa sẽ rơi trên những bờ sông hiu quạnh, như nó vẫn bắt đầu rơi từ giữa tháng mười, ngày nào cũng vậy, hầu như không hề dứt đoạn, trên những ống khói, những mái nhà ngời sáng trong khung cửa sổ. Thỉnh thoảng mưa ngừng lại một hay hai giờ, rồi bắt đầu rơi lại, không một tiếng động, nhẹ nhàng, và hắn có thể trông thấy những miếng ngói vừa khô đã lại bóng lên dần, lại phản chiếu cả nền trời tái ngắt và ảm đạm.

Vẫn cùng những mặt tiền kia, cùng những mái nhà kia, và nếu bây giờ hắn chết đi, chúng vẫn còn ở đó, và chắc chắn chỉ có như vậy thôi và không có gì hơn nữa: những chiếc giày và những bao tay trẻ con ngả màu trắng phấn viết phơi trên bờ cửa sổ trước mặt, những buổi sáng chủ nhật tháng tám và, buổi tối, hai chị em béo tròn đi xem hát bóng hay dự buổi khiêu vũ nào đó trong khu phố trở về muộn: những chiếc cửa sổ sáng đèn, tảng ánh sáng đột nhiên chiếu vào bức tường trong căn phòng từ đó, vẫn luôn luôn nằm, mà không ngủ được, hắn trông thấy hai người đi qua đi lại nhiều lần một cách lặng lẽ, cởi bỏ áo quần dần dần (hai vai và hai cánh tay trắng sữa của họ để ngoài những bộ áo quần lót màu đen), cặm cụi với những công việc lạ lùng và người ta vẫn làm lúc nửa đêm. Và như thế, ngày này qua ngày khác, bị bắt buộc phải nằm hoài ở cùng một chỗ, với cái chết nọ ẩn núp bên trong hắn mà người ta vẫn chăm nom ngăn ngừa cẩn thận, hắn có thể, qua hai chiếc cửa sổ của cái mặt tiền lớn trắng xóa, nhìn vở kịch câm kia diễn ra, bí ẩn (có nguyên cả một gia đình dường như sống trong hai căn phòng, và chắc hẳn gia đình không được khá giả lắm, bởi vì các cánh cửa chỉ đóng luôn có một tuần lễ, vào khoảng mười lăm tháng tám, sau đó hắn lại trông thấy họ: hai chị em gái, người em trai chải rất lâu cái áo vét trước khi ra khỏi nhà, bà mẹ to lớn, đứa bé gái ngồi cúi mình hàng giờ bên cửa sổ để nhìn xuống sân), có thể trông thấy như là qua những chỗ rách, những kiếp sống về trước kết sợi, những mảnh nhỏ của chính cuộc đời hắn trong đó hắn tự nhìn mình cùng một cách như khi hắn nhìn chuyển động những bóng hình quen thuộc và lạ lùng, đoạt mất bởi một đời sống chen chúc. Những chỗ rách. Như những vết thương kia mà các tên lính già để lộ làn da trắng của họ thường phô bày, lố bịch và đáng thương, khi các vị tướng thắng trận đi qua: những kỷ niệm, những vết thẹo xanh xao trên cái nền phai màu của thời gian.

Ray rứt - Stanley Cohen, Hải Ngữ phóng tác

Ray rứt
Stanley Cohen, Hải Ngữ phóng tác
Sống đến từng này tuổi, tôi đã thuộc nằm lòng những điều nhân lễ nghĩa của các bậc thánh hiền. Tôi không dám tự hào đã thâu thập hết những tinh tuý của cha ông nhưng tôi biết tôi đang cố sống cho đúng phẩm cách con người, một người cha của hai đứa con, một người chồng góa vợ hơn mười năm. Sở dĩ tôi nói cố gắng vì cuộc sống không dễ như tôi tưởng lúc mới bước vào đời. Có những cám dỗ hàng ngày làm bước chân tôi run rẩy; sự bội phản lòng chung thủy đối với người vợ cũ, không sống đúng cương vị của người cha đối với con, và không giữ được sự công minh đối với những người chung quanh. Phải thú thật với quý độc giả đã có lúc tôi ngã quỵ nhưng tôi vẫn gắng đứng dậy, đi thẳng trên con đường mà bố mẹ tôi hằng dặn dò, dạy bảo. Cả đời tôi may mắn chưa làm một điều gì quá trớn để đến nỗi lương tâm tôi phải ray rứt, xấu hổ với vợ con, bè bạn.

Vậy mà cả hai tuần nay tôi cứ ray rứt mãi về một chuyện mà đáng lẽ tôi không nên kể lể trên mặt báo như thế này. Thưa với quý vị đây là một điều chẳng đặng đừng nhưng tôi không còn cách nào khác. Tôi không thể kể với anh em tôi, tôi càng không thể nói với con cái, tôi lại không dám thổ lộ với bạn bè vì câu chuyện có những điểm tế nhị mà tôi không muốn họ biết. Nói thẳng ra nó có những mặt trái mà tôi không muốn mất lòng kính trọng nơi những người thân. Chỉ còn quý độc giả là những người xa lạ không hề biết mặt mũi tôi, tôi mới dám thổ lộ hết nỗi niềm. Tôi xin kể lại câu chuyện xảy ra cách đây hơn hai tháng trong một chuyến công tác ở New-York để xin ý kiến của quý vị. Đọc xong, xin quý vị cho tôi một lời, cho dù an ủi, hoặc ngay cả phê phán tôi đều cám ơn quý vị trước vì đã bỏ thì giờ theo dõi câu chuyện này.

Bây giờ xin quý vị theo tôi trở lại New-York vào một ngày cuối tháng Tám...

- Khoan...

Tôi phất tay làm một cử chỉ ngăn cản việc làm của con nhỏ.

- ... thôi... cô mặc quần áo vào. Tôi đổi ý rồi.

- Cái gì nữa đây cha?

- Tôi đổi ý không muốn nữa... cô mặc quần áo vào. OK?

Lần này thì cô gái ngưng lại thật. Con nhỏ vừa cài cúc áo vừa càu nhàu cái gì đó tôi nghe không rõ, khuôn mặt không dấu được vẻ khó chịu. Chỉ thoáng một lúc nó đã mặc xong quần áo; chả bù với lúc cởi bỏ từng mảnh quần áo trên người, nó cố ý thong thả, đủng đỉnh dẫn người ta đến mức độ chịu đựng cuối cùng.

Động tác rũ bỏ quần áo cuả con bé trông rất thành thạo. Con nhỏ luồn tay ra phía sau, kéo zipper xuống, đưa hai tay lên cao, uốn éo thân hình, lắc lắc đôi mông tròn lẳn và chiếc váy màu hồng nhạt tuột xuống đôi chân đang đứng vững chãi trên đôi guốc cũng màu hồng cao cỡ hai tấc. Đang trên đà rơi khỏi cặp đùi dài ngoẵng thì bỗng nhiên con bé xoay hẳn người đưa lưng về phía tôi, bàn tay vươn ra thuần thục chụp lấy chiếc váy. Bàn tay điệu nghệ vung ra chụp lấy chiếc váy đang trên đà rơi vừa nhanh, vừa gọn, vừa đúng lúc chẳng khác gì con rắn hổ mổ đúng vào đầu con mồi. Chỉ thoắt một cái chiếc váy đứng khựng lại ngang đầu gối. Đôi mắt đĩ thoã quay nhìn tôi không chớp, con bé từ từ kéo từng chân ra khỏi váy. Cái dáng người cong cong tay giữ chiếc váy để lộ chiếc quần lót satanh màu huyết dụ, kiểu "Victoriás Secret" , ôm sát lấy cặp mông đầy đặn đập vào mắt tôi như ánh chớp. Tôi nhấp nháy mắt rồi đứng ngây người nhìn mảnh quần lót nhỏ xíu trên tấm thân trắng hồng có khả năng cuốn hút tất cả sự chú ý của bất cứ một ai lỡ thấy. Tôi như con bò đang đứng gầm gừ trên đấu trường, đang tìm cách húc vào mảnh vải đỏ lượn phất phơ trước mặt. Mắt con bé ướt rượt, nhấp nháy mời mọc. Cổ họng tôi khô ran.

Bằng một cái hất tay, chiếc áo khoác làm bằng lông thú rẻ tiền rơi ra khỏi thân thể nhỏ thó của cô gái. Nó thả nhẹ bàn tay, rờ vào mấy hột cúc của chiếc áo cánh. Cũng từng ấy cử chỉ gợi tình, cũng từ từ hé mở một phần da thịt trắng nõn, con nhỏ xoay người đối diện với tôi, miệng nở nụ cười quyến rũ. Khi con nhỏ cởi đến chiếc cúc thứ ba và mắt tôi thấp thoáng thấy chiếc nịt ngực cũng màu huyết dụ thì tôi bỗng giật mình bừng tỉnh cơn mệ Không biết động lực nào bảo tôi ngăn không cho con nhỏ tiếp tục cởi áo nữa.

Có lẽ khi chiếc áo khoác trườn khỏi cổ, hé lộ đôi vai gầy guộc tôi bỗng thấy con bé còn nhỏ quá. Tôi nghĩ nó khoảng mười chín là cùng, có thể mười tám. Mà người nó nhỏ nhắn thế kia không chừng chưa đến mười bảy.

Trời ơi, mười bảy thì còn nhỏ hơn hai đứa con gái của tôi đang ở bậc đại học. Vừa nghĩ đến hai đứa con gái tôi bỗng phất tay bảo con nhỏ mặc quần áo vào. Phải nhìn nhận khuôn mặt con bé thật đẹp. Tạo hoá đã đem hết kỹ năng nhào nặn nên một khuôn mặt trộn lẫn giữa cái ngổ ngáo của tuổi mới lớn và nét thanh tú của người con gái Á-đông. Vẻ đẹp thần tiên của cô gái đã cuốn hút lấy tôi khi tình cờ gặp gỡ đứng trước cửa tiệm chuyên bán dụng cụ trợ tình. Thế rồi không hiểu tại sao tôi lại thẫn thờ đi theo con bé vào căn phòng nhỏ hẹp này để sửa soạn làm cái công việc giống đực tầm thường đó. Trời ơi, tại sao tôi lại có thể hèn hạ đến vậy? Nó còn nhỏ quá. Cũng may tôi đã ngăn con bé đúng lúc, không để việc tiến xa hơn đến độ tôi phải tự xấu hổ về sau mỗi khi nghĩ đến. Tôi cảm thấy bằng lòng với chính mình nhưng con nhỏ thì không. Nụ cười đã tắt vụt từ lúc tôi bảo nó mặc quần áo vào. Nét ngổ ngáo hiện rõ trên khuôn mặt của con bé:

- Này cha nội, nếu cha không muốn làm thì cũng không sao nhưng năm chục thì vẫn phải trả à. Đã lên đến đây, bước vào phòng là phải trả tiền.

Tôi gật đầu ra vẻ hiểu biết:

- Cô không lo, tôi sẽ trả đủ cho cộ

Không hiểu sao, tôi bỗng hỏi tiếp:

- ...cô được chia bao nhiêu?

Con nhỏ đứng dậy, sửa lại chiếc xắc tay trên vai:

- Ông hỏi cái gì?

- Tôi... tôi hỏi là cứ mỗi 50 đô thì cô được hưởng bao nhiêu?

Nó hất mặt, giọng thách thức:

- Cha muốn biết làm gì vậy?

- Thì cũng tò mò muốn biết cô giữ được bao nhiêu phần trăm.

- Ông là cảnh sát chìm hả?

Tôi chặc lưỡi:

- Làm gì có chuyện đó. Cô biết tôi là người ở xa đến chứ đâu phải dân địa phương.

Con nhỏ bĩu môi, đưa mắt nhìn tôi từ đầu đến chân:

- Mấy thằng cha già như ông lúc nào cũng lẩm cẩm hỏi hoài cái câu cũ rích đó. Giữ bao nhiêu ông biết làm mẹ gì. Trốn vợ đi chơi thì chơi cho xong rồi về nhà, bày đặt hỏi... hỏi...

Mặt tôi đỏ rừ. Cho đáng đời mấy thằng già như tôi, mở miệng hỏi một câu thật vô duyên. Chắc con nhỏ đã nghe những câu hỏi đại khái như thế quá nhiều lần, nhiều đến nỗi vừa nghe đã phát bực. Mà sao tôi lại thắc mắc chuyện tiền bạc ăn chia! Hôm đó không hiểu sao tôi cứ chần chừ chưa muốn bỏ đi để mở miệng thóc mách hỏi một câu đụng chạm đến đời tư của con nhỏ. Tôi phân trần:

- Tôi không muốn làm chuyện đó... cô hiểu không? Thật sự tôi cũng hơi ngạc nhiên vì người đẹp như cô mà lại đi làm nghê này. Không gì thì đây cũng là một kỷ niệm khó quên của tôi ở New-York.

Con nhỏ cười mỉm, khuôn mặt tươi hẳn ra khi nghe tôi khen đẹp. Một lần nữa tôi bắt gặp nụ cười và khuôn mặt hớp hồn khi con nhỏ tiến về phía tôi trên đường số Tám, ngay trước cửa tiệm bán trợ cụ tình dục. Không hiểu sao con nhỏ lại xoay người một vòng, đưa tay chỉ vào ngực, giọng nhừa nhựa như người bị say thuốc:

- Ông bỏ lỡ dịp may thưởng thức tâm thân này...

Rồi nó xoè bàn tay ra, giọng chắc nịch:

- ...nhưng không sao, ông muốn như vậy cũng được... bây giờ xin ông trả tôi năm chục, tôi phải xuống đường gấp.

- Khoan!

- Gì nữa?

- Tôi muốn biết...

- Biết gì?

- Biết cô hưởng được bao nhiêu.

- Ông là cảnh sát hả?

- Trời ơi! Tôi đã nói là tôi không phải người ở đây. Tôi ở San Jose đi công tác thôi. Tôi sẵn sàng đưa cô năm chục nhưng phải cho tôi biết cô kiếm được...

Con nhỏ ngắt lời, giọng dấm dẳn:

- Này cha, tôi đã nói rồi, tôi phải xuống kiếm khách gấp. Đến tối không mang đủ tiền về thì chết tôi.

Tôi nhận ra thoáng sợ hãi hiện rõ trong đôi mắt khi con nhỏ nói đến chuyện nộp tiền. Hoá ra những chuyện tôi đọc trên mặt báo là có thật. Tôi cứ nghĩ mấy thằng nhà báo vung tay viết láo mua độc giả chứ đâu ngờ cái nghề ma-cô bảo kê cho các em đứng đường kiếm khách là có thật. Những cô gái điếm phải bán thân kiếm tiền mang về cho chúng, mỗi ngày một số tiền tối thiểu nào đó do chúng đặt ra cho từng cô gái, tuỳ theo sắc đẹp của mỗi người. Mỗi thằng ma-cô hùng cứ một vùng, gái điếm làm việc trong khu vực của nó phải đóng thuế "xanh"và thuế "thịt" . Nghĩa là ngoài việc mang tiền về cho nó còn phải cung phụng xác thịt cho nó nữa. Để đổi lại, nó bảo đảm sự an ninh cho các em khi hành nghề. Tôi nghe đến trường hợp có cô không tài nào thoát khỏi bàn tay nham nhúa của mấy thằng ma-cô, cả đời cứ nằm ngửa nộp đủ tiền cho nó, thậm chí có cô lại yêu nó chết mê chết mệt, nhất định không bỏ nghề. Không hiểu mấy thằng này luyện được bùa ngải gì mà sao các cô gái răm rắp nghe lời, không hề dám chống đối. Con nhỏ này là một trường hợp huyền bí điển hình của xã hội đen. Tôi móc bóp, lôi ra ba tờ giấy hai chục:

- Đây, năm chục của cộ.. biếu cô thêm mười đồng nữa là chẵn sáu chục.

Con nhỏ nhét sáu chục vào nịt ngực, miệng lí nhí:

- Cám ơn.

- Sao, cô cho tôi biết sáu chục vừa rồi thì cô hưởng được bao nhiêu?

- Thật đúng là già mắc dịch... sao cha cứ hỏi hoài cái câu cũ rích cũ ri vậy!

Cô gái xắn hai tay áo, đứng khuỳnh khuỳnh như võ sĩ sửa soạn thượng đài:

- OK... ông muốn biết hả... tôi cho ông biết. Tôi không giữ một đồng nào hết, ông nghe chưa. Bây giờ ông câm cha cái miệng lại cho tôi nhờ.

Không để ý đến lời khuyến cáo của cô gái, tôi ngơ ngác:

- Nhưng... nhưng mười đồng tôi biếu riêng cô mà.

- Biếu hay không biếu cũng vậy. Tôi không giữ một xu.

- Thế đứa nào giữ tiền cho cổ

- Tôi mang tiền về cho chàng của tôi.

Tôi xẵng giọng:

- Chàng... chàng cái con khỉ. Cái nghề ma-cô chuyên hút máu đàn bà con gái...

Con nhỏ bỗng lớn tiếng:

- Hệ.. hệ.. ăn nói đàng hoàng nghe cha. Chàng của tôi, ông hiểu chưa? Tôi cấm ông không được nhục mạ kẻ vắng mặt.

- Cô bênh cho nó đến vậy cơ à. Thế nó đối xử với cô ra sao?

- Chuyện của tôi, ông biết làm gì!

- Còn tên của nó?

- Cecil.

- Cecil?

- Đúng, chàng của tôi là Cecil.

- Cô nói là thằng Cecil này lấy hết tiền của cô, không cho cô giữ một xu teng nào?

- Đúng.

- Thế cô không cần mua sắm những đồ lặt vặt sao? Như mua nước, rồi thức ăn hàng ngày thì sao? Còn quần áo nữa... nó phải cho cô chút chút gì chứ!

- Tôi cần gì chàng đều lo cho tôi, thế thì tôi giữ tiền làm gì?

Chưa bao giờ tôi ghét tiếng "chàng" cuả con nhỏ đến thế. Bị bóc lột đến tận xương tuỷ, thế mà mở miệng ra cứ một chàng hai chàng. Coi bộ con nhỏ vừa yêu vừa sợ thằng Cecil ma-cô quá rồi.

- Thế mười đồng tôi biếu riêng cô thì sao? Cô đâu cần phải đưa cho nó. Tôi cho riêng cô mà.

Con nhỏ nhoẻn miệng cười:

- Ừ! Mười đồng đó tôi giữ riêng được. Cám ơn ông.

- Thế cô thường ngủ ở đâu?

Cô gái nhún vai, chỉ xuống đất:

- Đây, phòng của tôi đây. Ngủ ở đây chứ ở đâu nữa. Lâu lâu Cecil đưa tôi đến chỗ ở của chàng ngủ một đêm...

Đôi mắt cô gái sáng lên, giọng mơ màng:

- Chúa ơi! Ông phải đến đó một lần. Phòng sang trọng không tưởng được. Từ đó nhìn ra công viên Central thì tuyệt. Có khi Cecil cũng đưa tôi đến tiệm ăn Pháp nữa kìa.

Bây giờ tôi mới chú ý đến căn phòng. Tôi nhìn chung quanh. Căn phòng vỏn vẹn chỉ có cái giường xộc xệch, chăn nệm vất bừa bãi bên trên. Đầu giường kê chiếc tủ hai ngăn, thấp lè tè. Hai chiếc ghế đẩu nằm chênh vênh ở góc bên kia, nước sơn loang lổ. Có lẽ của một ai đã bỏ đi và thằng Cecil mang về cho con nhỏ. Tôi nghiêng người nhìn vào trong phòng tắm. Tấm vải che bồn tắm ố vàng, lốm đốm đen ở phía dưới gấu vì thấm chất dơ trên sàn phòng tắm. Chiếc khăn tắm màu trắng vắt ngang thành bồn, nằm chơ vơ như tấm thân tinh khiết của một cô gái lẫn vào chốn bùn nhợ

Sống như thế này mà bảo là sống, tôi nhủ thầm.

- Cô bằng lòng sống như thế này sao? Có bao giờ cô nghĩ đến tương lai không? Phải có lúc cô bỏ nghề chứ!

- Đương nhiên...

- Này cô, chuyện của cô tôi không cần biết nhưng tôi nghĩ cô phải dành dụm thế nào đó để khi bỏ nghề cô cũng có một chút vốn. Cô hiểu ý tôi không?

- Cám ơn ông có lời khuyên. Chuyện của tôi cứ để tôi lo. Bây giờ ông dang ra để tôi xuống đường kiếm khách.

Tôi hơi bực mình:

- Khoan, tôi trả tiền cô sòng phẳng. Ít nhất tôi phải được nửa giờ chớ.

Cô gái ngồi phịch xuống giường, thở ra một hơi dài, vẻ chán nản.

- Thế cô tiếp... tiếp khách nhiều không?

Con nhỏ lườm tôi thật dài:

- Dẹp đi cha ơi! Cha hỏi nhiều câu chán quá.

- Tôi nghĩ người đẹp như cô chắc phải có nhiều khách lắm.

Giọng con nhỏ dấu dịu:

- Nhiều thì không nhiều. Khi thì năm, sáu, đôi khi tám.

Ngày mệt nhất có đến cả chục. Cecil muốn tôi tiếp ít nhất bốn khách mỗi ngày.

- Cô đưa hết tiền cho nó?

- Tôi đã nói với ông rồi.

- Lần nào cô cũng lấy năm chục hả?

- Đôi lần khách không đủ tiền nài tôi bớt. Cecil muốn tôi phải giữ đúng giá.

Một điều tôi nhận thấy rõ là mỗi khi nhắc đến tên Cecil, khuôn mặt cô gái thoáng một chút sợ hãi. Cái sợ hiện rõ trong ánh mắt vì cái tinh anh vụt biến mất. Cả trong giọng nói cũng có chút run rẩy. Cái thằng ma-cô này thật sự đã nắm trọn linh hồn của cô gái, tôi thầm nghĩ.

- Thế nó thường kiểm soát cô không?

- Mỗi ngày một lần, đôi khi hai lần. Đến khuya thế nào Cecil cũng ghé để... lấy tiền.

- Ngoài cô ra chắc cũng phải có nhiều cô khác nộp tiền cho nó phải không?

- Đúng!

- Bao nhiêu người cô biết không?

Cô gái lắc lắc đầu, cúi mặt:

- Không, tôi thật sự không biết.

- Thế cô có bao giờ hỏi nhỏ bạn bè làm được bao nhiêu một ngày không?

- Không, không bao giờ. Cecil biết được thì chết.

- Tôi vẫn không hiểu tại sao các cô không giữ riêng cho mình một chút tiền. Có ai biết được cô tiếp bao nhiêu khách đâu. Mỗi ngày giữ lại năm chục có sao đâu... phải có lúc kiếm nghề khác sinh sống chứ. Không lẽ cô tính làm vậy suốt đời sao?

- Hệ.. hệ.. giữ tiền riêng là không được. Ông không biết Cecil đâu.

- Cô dấu làm sao nó biết được.

- Cecil biết ông ơi. Chàng tinh lắm, chỉ cần nhìn vào mắt là biết ngay.

- Nghe tôi đi, dấu đi một ít.

Con nhỏ co rúm người:

- Không... không, tôi không thể làm được.

Tôi ngồi xuống cạnh cô gái:

- Nghe tôi đây. Giả sử mỗi ngày cô giữ riêng một lần đi khách bỏ vào trương mục tiết kiệm, còn bao nhiêu cô đưa hết cho nó. Nó chỉ tạt qua một lần thì làm sao biết được cô tiếp bao nhiêu khách. Nghe tôi đi, mỗi ngày cô giữ lại 50 đô, vị chi mỗi tháng cô có đến nghìn rưởi bạc chứ ít sao.

- Biết vậy nhưng tôi đã nói với ông rồi, tôi không thể dấu tiền được.

Tôi lớn giọng:

- Tại sao không? Nó ăn của cô vừa thôi chứ. Rồi còn bao nhiêu cô gái khác nữa. Các cô có biết mỗi ngày nó lấy không của các cô bao nhiêu không?

Gọng ủ rủ, con nhỏ lắc lắc đầu:

- Không... tôi không biết... tôi không muốn biết.

- Đây, tôi đề nghị với cô thế này. Tôi sẽ mở cho cô một trương mục tiết kiệm để cô bỏ tiền vào. Ngân hàng cũng không xa đâu, gần gần đây cho tiện. Mỗi ngày cô mang sổ tiết kiệm đến bỏ vào 50 độ Còn lại bao nhiêu đưa hết cho nó. Năm chục thôi, cô hiểu không?

Không nhiều hơn mà cũng đừng ít hơn. Cứ tiếp tục chừng gần năm cô sẽ thấy cả chục ngàn như chơi.

- Thôi... tôi không dám đâu. Cecil đùm bọc tôi mọi chuyện, tôi không thể làm vậy được.

- Cuốn sổ tiết kiệm nhỏ xíu dấu đâu chả được. Để xem... cô cứ nhét sâu vào trong xắc của cô thì không ai biết. Hoặc cô dấu đâu đó trong phòng này đi. Tôi cam đoan với cô nó không tài nào biết được.

Cô gái quay mặt đi không muốn nghe tôi nói nhưng có vẻ suy nghĩ lung về số tiền tích luỹ theo năm tháng. Chỉ cần 50 đô một ngày, 30 ngày một tháng, đến cuối năm số tiền đó tính nhẩm ra đã lên đến gần hai chục nghìn. Hai chục nghìn chứ ít oi gì! Với số vốn này, cô có thể bắt đầu làm lại cuộc đời.

Thấy con nhỏ yên lặng, tôi biết nó đã xiêu lòng. Tôi bồi thêm:

- Tôi sẽ mở một trương mục cho cô. Cô không cần phải làm gì hết. Ngày mai tôi sẽ mang sổ tiết kiệm lại đây, OK? Ngày mai, đúng ngọ, ngay tại chỗ này.

Tôi xoa tay thoả mãn:

- Rồi, bây giờ cô cho tôi biết tên.

Con nhỏ khựng người:

- Ông muốn biết gì?

- Biết tên chứ biết gì. Mở trương mục phải có tên chứ!

Cô gái ngần ngừ rồi gật đầu:

- Charlie.

- Charlie.

Ở Mỹ đã lâu tôi biết đó là tên của con trai. Đàn bà con gái ai lại đặt tên Charlie. Nhưng con nhỏ gật đầu xác nhận:

- Đúng! Charlie.

- Cô có nhớ lầm không? Hay là Charlene..

- Charlie! Tôi đã nói rồi, Charlie.

- Tên gì nghe cộc lốc như con trai vậy?

- Ba tôi muốn có con trai.

Khuôn mặt của Charlie nhuốm buồn khi nhắc đến người cha. Tôi đề nghị:

- Cô là con gái mà. Đổi tên đị Lấy tên con gái cho ra hồn. Ba cô có ở quanh đây đâu mà sợ.

- Có hay không có ăn nhằm gì! Không chừng ổng chết mất xác ở xó xỉnh nào đó.

- Thế mẹ của cô đâu?

- Bả ở với thằng chồng mới ở đâu mặc kệ bả, tôi cũng không cần biết.

- Thật tội cho cô, không cha không mẹ. Thế cô bỏ nhà đi rồi ở đâu?

- Ở đây chớ ở đâu, tôi nói với ông rồi.

- Ừ nhỉ, tôi quên.

Tôi nhìn quanh phòng lần nữa, chán nản lắc đầu:

- OK, thôi cứ lấy Charlie đi. Nhưng Charlie gì? Còn họ nữa chứ!

- Lệ

- Lể

Tôi giật mình. Hoá ra con nhỏ là người Việt. Khuôn mặt cô gái có nét Á-đông nhưng tôi vẫn không ngờ nó là người Việt.

- Cô là người Việt?

- Có gì mà ngạc nhiên! Bộ lần đầu tiên ông gặp người Việt làm nghề này hả?

- Không... nhưng trẻ như cô thì đúng là lần đầu.

- Ông cũng là người Việt hả?

Gặp một con nhỏ người Việt trong khung cảnh trớ trêu này làm tôi đâm ngượng. Tôi buột miệng:

- Không!

Cô gái không buồn hỏi thêm câu nào. Đối với cô chi tiết này không có gì quan trọng. Người nước nào cũng được miễn sao trả tiền sòng phẳng. Tôi khẽ thở phào vì nói dối không quen.

- Còn địa chỉ thì sao?

Cô gái ngẫm nghĩ một lúc rồi lắc đầu:

- Tôi không biết... có bao giờ tôi để ý đến số nhà đâu... mà sao ông bày đặt nhiều chuyện rắc rối quá. Tôi không cần sổ tiết kiệm gì gì đó của ông đâu... Nắm lấy cánh tay xốc con nhỏ đứng dậy, tôi vội ngắt lời:

- Thôi, không sao. Tôi lo liệu được. Nhớ ngày mai đúng trưa đến đây gặp tôi nghe.

Bước ra đến cửa, tôi ngẫm nghĩ rồi quay sang cô gái:

- Hay là cô đưa tôi năm chục đó đi, tôi sẽ bỏ vào trương mục cho cộ

Con nhỏ đứng phắt lại, hất tay tôi ra, đôi mắt long lên sòng sọc. Nét ngổ ngáo pha trộn sự dữ tợn hiện rõ trên khuôn mặt cô gái. Tôi phất tay:

- Được rồi, tôi biếu cô thêm năm chục cũng không sao.

Ngày hôm sau, y hẹn tôi đến tiệm bán dụng cụ trợ tình để gặp Charlie. Từ đàng xa tôi đã bắt thấy dáng người nhỏ nhắn của cô gái đang lượn lập lờ trước cửa tiệm kiếm khách. Con nhỏ mặc chiếc áo khoác cũ mèm màu xanh nhạt che nửa đùi. Trông cô gái cao lêu khêu trên đôi guốc xanh cũng cao ngất ngưỡng. Chiếc xắc treo lủng lẳng trên vai, đong đưa theo từng nhịp bước liến thoắng của con nhỏ. Mái tóc uốn lượn vật vờ phủ đôi vai gầy guộc, sáng rực rỡ dưới ánh nắng buổi trưa. Cũng với khuôn mặt khả ái đó, cũng với nụ cười gợi tình đó, Charlie rảo bước lên xuống trước cửa tiệm mời khách mua thân.

Khi tôi sửa soạn bước sang đường để gặp thì con nhỏ chợt nhìn thấy tôi. Nó lập tức xoay người đổi ngược hướng, bước chân vội vã không hề ngoái nhìn lại. Tôi gọi to:

- Charlie!

Tôi nhấn bước gần như chạy để cố bắt kịp cô gái.

Khi tay tôi chạm vào vai, cô gái quay phắt người lại. Nét mặt đanh cứng, môi mím chặt, đôi mắt Charlie toé lửa:

- Gì nữa đây cha! Tôi đã bảo để tôi yên.

- Tôi đưa cô cuốn sổ tiết kiệm.

Cô gái xẳng giọng:

- Tôi không cần... tôi đã nói là tôi không cần. Sao cha nhiều chuyện vậy!

- Đừng điên! Cô có biết là tôi vừa tốn công tốn tiền mới có cuốn sổ này không? Tôi đã mang đến đây rồi, tại sao cô không cầm lấy. Có mất mát gì đâu. Vừa nói tôi vừa lôi trong túi áo ra cái phong bì, trong đó có cuốn sổ tiết kiệm để gọn trong lòng bàn tay. Mở sổ, tôi chỉ cho cô thấy mục ký thác lần đầu, bên phải có ghi con số 50.

- Đây, số tiền 50 đồng để cô bắt đầu, tôi biếu cô như đã hứa ngày hôm qua. Mỗi ngày cô bỏ vào đây năm chục, độ hơn tháng là có bạc nghìn rồi.

- Tiền của ông tôi lấy làm gì.

Tôi dúi cuốn sổ vào tay cô gái:

- Giữ lấy đi.

Con nhỏ hất tay ra không nhận. Cuốn sổ rơi xuống đất. Tôi đành phải cúi xuống lượm lên.

- Này cô, nghe đây, tôi phải ra phi trường ngay bây giờ. Tôi không có thì giờ nhiều. Tôi đã nói đây là chút quà biếu để giúp cô bắt đầu tập dành dụm.

Không đợi con nhỏ trả lời, tôi nhét vội vào cái ngăn ngoài của cái xắc đang treo lủng lẳng trên vai. Đến nước này thì con bé đứng yên không từ chối nữa.

Chẳng nói chẳng rằng, con nhỏ xoay người rảo bước đi ra xa. Chợt nhớ ra một chuyện, tôi gọi giật:

- Khoan, có vài điều cô cần phải biết. Ngân hàng gửi tiền ở góc phố bên kia đường, cô thấy cái bảng xanh đàng trước không? Cô cứ bước vào, gặp bà Walsh ngồi bên tay phải, mỗi ngày đưa cho bả 50 đô để ký thác vào trương mục. Tôi đã dặn bà ta rồi, bà ấy sẽ giúp cô tận tình. Nhớ nghe, 50 đô mỗi ngày. Cô sẽ giàu...

Cô gái đứng ngẩn người nghe tôi nói, nét mặt dịu hẳn xuống. Charlie ngước mắt nhìn tôi, mắt long lanh như muốn khóc. Cuối cùng, con nhỏ buông thõng:

- Cám ơn ông.

Rồi nhoẻn miệng cười. Nụ cười Charlie ban tặng cho tôi trước khi tôi rời New-York. Ôi! Nụ cười mới duyên dáng làm sao! Nó in sâu vào tâm trí tôi mà mãi sau này về lại San Jose, mỗi lần nhớ đến nụ cười của Charlie vào buổi trưa hôm đó tôi đều cảm thấy lòng thật ấm áp. Thật không ngờ, đó là lần cuối cùng tôi thấy nụ cười của Charlie.

Cô nữ tiếp viên hàng không trao cho tôi ly rượu martini.

Ngồi trên chuyến bay từ New-York về San Jose, tôi nhâm nhi ly rượu vừa ngẫm nghĩ đến cái tên Charlie Lệ Một cô gái Việt bụi đời. Gia đình đổ vỡ đẩy cô vào con đường bán thân nuôi miệng. Tuổi của cô còn nhỏ quá. Tôi tin chắc Charlie không quá hai mươi. Tiếc quá, tôi quên không hỏi tuổi thật của cô gái. Nhưng dù sao đi nữa, tôi đã làm được một điều tốt cho Charlie. Với số tiền năm mươi đồng để bắt đầu, hy vọng cô gái sẽ bỏ vào trương mục đều đặn và chắc chắn số tiền tiết kiệm sẽ lớn dần theo thời gian. Có một số vốn rồi, Charlie sẽ dễ dàng bỏ con đường bán thân, bắt đầu cuộc sống mới. Trong đời tôi đã từng giúp đỡ kẻ khác, nhưng việc giúp đỡ Charlie bỏ con đường trụy lạc là việc tôi cảm thấy thoả mãn nhất.

Nhớ lại lúc đầu tuần, khi bay từ San Jose sang New-York vì công việc của hãng, tôi không thể ngờ có lúc tôi lạc bước vào con đường số Tám. Lang thang đến nửa đường, tôi tình cờ dừng lại ở cửa tiệm có đèn nê-ông sáng rực. Toàn là những quảng cáo tình dục. Tất cả sinh hoạt tấp nập hình như dồn lại trước mấy cửa tiệm này. Đủ loại khách, đủ loại người. Những kẻ ăn mày đứng uể oải nơi xó tối, mệt mỏi với loong bia trên tay, chắc vừa say men vừa say thuốc. Những khách bộ hành lịch sự, quần áo cà-vạt chỉnh tề bước vội vã trên vỉa hè. Phảng phất hơi người quyện với đủ mùi nước hoa bay lan trong không khí, xông vào khứu giác một mùi hỗn tạp dễ gây nhức đầu. Tôi đứng ngơ ngác trước một góc biểu tượng sinh hoạt của New-York về đêm thì kìa, một cô gái ở trong góc tối xô ra lững thững tiến về phía tôi.

Khuôn mặt cô gái vừa nhô ra khỏi bóng tối, tôi đứng chết lặng như bị ai đánh ngay giữa đỉnh đầu. Vùng ánh sáng chan hoà trước mặt chợt mờ đi ngay khi khuôn mặt cô gái đập vào thị giác tôi. Chao ôi! sao trên đời lại có những đôi mắt, cánh mũi, đôi môi... đặt để khéo léo đến thế. Thượng đế đã đem hết tâm huyết tạo nên khuôn mặt, đặt vào giữa dòng đời để hãnh diện khoe một sáng tác với nhân loại. Cô gái xứng đáng là một tuyệt phẩm của Trời. Càng đến gần tôi càng cảm nhận được một sắc đẹp ngây thơ, tuyệt trần, hài hoà giữa Đông và Tây. Sắc đẹp tô điểm chút son phấn làm sửng sốt người đối diện.

- Chào ông!

Cô ta mỉm cười cất tiếng. Tôi vẫn còn sững sờ trước nét đẹp của khuôn mặt thì cả thân hình cô ta đứng choán ngay trước mặt. Tôi ấp úng:

- Chào... chào cộ

Cô gái uốn éo thân hình:

- Ông muốn đi không?

Tôi biết rõ câu hỏi mang ý nghĩa gì nhưng vẫn vờ hỏi ngược:

- Đi đâu cổ

- Thì đi chơi với nhau chứ còn gì nữa... lại còn vờ. Thế là tôi thẫn thờ đi theo cô gái...

Charlie Lệ Mãi sau này nói chuyện tôi mới biết đó là Charlie Lệ Chuyến công tác bất ngờ trở nên thú vị vì tình cờ quen biết Charlie, một cô gái sống vất vưởng trên vỉa hè với cái nghề bẩn thỉu. Một con bé bị đẩy vào giữa dòng đời quá sớm vì thảm cảnh gia đình. Hai tháng nữa, tôi lại phải bay sang New-York để kiểm tra lại giao kèo một lần cuối. Lúc đó tôi sẽ ghé thăm Charlie xem con nhỏ sống ra sao.

Một tuần trước Halloween, tôi bay sang New-York như đã dự tính. Sau ba ngày làm việc, tôi mầy mò đến khu thị tứ trên đường số Tám để tìm Charlie, cô gái Việt bụi đời.

Đứng lảng vảng trước tiệm bán trợ cụ tình dục, chỗ tôi gặp Charlie hai tháng trước đây, tôi đưa mắt nhìn quanh. Cũng khung cảnh ấy, người người qua lại tấp nập nhưng không hề thấy bóng dáng Charlie đâu. Thường thường các cô gái lượn qua lượn lại trước cửa tiệm để chào khách. Hoặc con nhỏ bị đau ốm không chừng. Tôi quyết định trở lại căn phòng Charlie đưa tôi đến trước đây, chỉ thấy cửa đóng then cài, không thấy bóng người lai vãng. Sau cùng, tôi quyết định bước vào cửa tiệm để hỏi tin tức Charlie.

Bên trong tiệm tối mờ mờ, vắng ngắt. Trên kệ bày la liệt những dụng cụ trợ tình. Đứng sau quầy chỉ thấy một người đàn ông trung niên chúi mũi vào cuốn sách trước mặt, không hề bận tâm khách đến khách đị Đột nhiên tôi cảm thấy thật ngượng ngùng, đến một nơi xa lạ, hỏi thăm một người cũng xa lạ về một đứa con gái quen biết chỉ một lần. Không biết phải mở lời ra sao, tôi lúng búng trong miệng:

- Tôi... tôi... muốn hỏi thăm Charlie Lê, ông có biết cô tạ.. ở đâu không?

Người đàn ông ngẩng mặt, đưa mắt xoi mói nhìn tôi, miệng ngậm tăm. Ngượng ngùng, tôi tính quay ra thì hắn mở miệng:

- Chờ một chút.

Chẳng cần biết tôi có đồng ý chờ hay không, hắn bước ra phía sau tấm liếp bằng giấy, nhấc phôn quay số. Tôi không biết hắn gọi cho ai. Giọng nói của gã đàn ông nhỏ quá, tôi chỉ nghe loáng thoáng, không biết hắn nói những gì. Tôi hy vọng hắn đang dẫn đường tôi đến gặp Charliẹ Lẩn thẩn nhìn chung quanh, tôi thấy những sách khiêu dâm rẻ tiền đặt đầy trên kệ. Bên phải chất đầy dẫy phim tình dục đủ loại. Những tiệm như thế này thường vắng khách, nếu có khách cũng chưa chắc họ bỏ tiền muạ Mở tiệm không bán được bao nhiêu nhưng vẫn mở. Tôi nghĩ đây chỉ là tấm bình phong, che dấu những chuyện mua bán tình dục đàng sau, đầu mối mang về lợi tức chục ngàn mỗi tháng như chơi. Đó cũng là lý do Charlie và những cô gái luôn luôn lảng vảng trước cửa tiệm này. Tôi nghĩ thằng ma-cô Cecil có thể có phần hùn trong cửa tiệm này lắm.

Gã đàn ông đã quay lại, miệng vẫn ngậm câm. Tôi hỏi gặng:

- Thế ông có biết Charlie ở chỗ nào không? Hai tháng trước tôi có gặp cô ta ở đây. Tôi lại không có thì giờ vì phải ra phi trường gấp.

Hắn buông thõng, mắt vẫn không rời cuốn sách:

- Chờ thêm vài phút nữa.

Không biết hắn nói tôi chờ ai. Tôi bỗng hối hận vì đã đến đây hỏi gặp Charlie. Nhìn khung cảnh tối mờ mờ trong tiệm tôi chợt thyy rợn rợn. Vài hình ảnh trong phim nói về xã hội đen làm tôi càng rùng mình. Bộ mặt gã chủ trông không mấy thiện cảm, ngay cả giọng nói cũng cộc lốc, không chút thiện cảm. Chuyến đi công tác lần này tôi tự nhủ phải gặp lại Charlie xem cô gái sống thế nào, để biết cô đã để dành được bao nhiêu?

Tôi nóng lòng muốn nhìn lại khuôn mặt của Charlie, muốn thấy lại nụ cười duyên dáng của cô gái. Chỉ một lần nữa thôi, vì không biết đến bao giờ tôi mới có dịp quay lại New-York.

Tất cả những háo hức đó chợt nguội lạnh khi tôi đứng bơ vơ trong một tiệm tình dục vắng tanh, đối diện với một gã đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng, khung cảnh mờ ảo trông thật đe dọa. Đang mải suy nghĩ thì cửa tiệm chợt mở. Một người đàn ông ăn mặc lịch sự tiến về phía tôi:

- Ông là người muốn tìm Charlie Lể

Tôi vừa gật đầu xong, ông rút trong túi tấm thẻ hành nghề trinh thám hình sự:

- Tôi mời ông về trạm cảnh sát để khai báo một vài chi tiết cần thiết.

Tôi chưng hửng. Sao chuyện lạ vậy! Tôi đến đây chỉ hỏi tin tức Charlie. Hay tại con nhỏ dưới tuổi vị thành niên mà tôi bị liên lụy? Tôi tin chắc ngoài chuyện gặp cô gái ở đây tôi không dây dưa đến một chuyện gì khác dính líu đến cảnh sát. Đầu óc tôi xoay vần không biết bao nhiêu câu hỏi. Tôi ấp úng:

- Chắc... chắc... ông lầm rồi... tôi...

- Ông muốn biết Charlie ra sao, đúng không?

Không đợi tôi trả lời, ông thấp giọng:

- Ông đừng lo, chỉ là thủ tục thôi. Ông chẳng có tội gì trước pháp luật... Nghe tôi đây, chúng tôi chỉ hỏi một vài câu, danh tính của ông vẫn được giữ bí mật, không có gì hại đến uy tín của ông đâu mà sợ.

- Tôi thật sự không có thì giờ về chuyện này vì tôi phải ra phi trường bay về San Jose gấp.

- Không sao, tôi sẽ đưa ông đến phi trường.

- Tôi còn phải quay lại khách sạn để lấy đồ đạc nữa.

Mong ông thông cảm, sắp đến giờ chuyến bay rồi.

- Thế mấy giờ ông bay?

Tôi ngần ngừ, rồi buột miệng:

- 3 giờ 10.

- Ông ngụ ở khách sạn nào?

- Lex.

Viên thám tử xoa tay:

- Nếu thế thì chúng ta còn nhiều thì giờ lắm. Ông ghé qua ty cảnh sát trả lời vài câu rồi tôi sẽ đưa ông đến khách sạn lấy đồ đạc. Tôi sẽ đích thân đưa ông đến phi trường. Tôi cam đoan là ông không trễ chuyến bay.

Tôi suy nghĩ thật nhanh. Đến nước này thì tôi không thể từ chối được nữa. Chuyện gì không biết nhưng dính đến cảnh sát thì phải hợp tác, không khéo sẽ bị quy vào một tội danh nào đó thì lại càng chết. Tin chắc không làm điều gì sai trái, tôi bình tĩnh hỏi viên thám tử:

- Ông phải cho tôi biết cảnh sát muốn lấy lời khai của tôi về chuyện gì?

- Ông muốn biết tin tức của cô gái tên Charlie phải không?

Tôi lưỡng lự một giây rồi miễn cưỡng gật đầu:

- Vâng.

- Charlie chết rồi. Tôi đang điều tra về cái chết của cô gái.

Tôi ngỡ ngàng. Không tin ở tai mình, tôi hỏi dồn dập:

- Ông nói gì? Chết? Tại sao chết? Tôi mới gặp cô ta hai tháng trước đây thôi.

Viên thám tử nhún vai:

- Hai tháng là một thời gian dài, ông biết không. Nhất là đối với cuộc sống vội vàng của những cô gái ăn sương như Charlie.

Tôi ngớ ngẩn hỏi:

- Chết thế nào ông biết không?

Không để ý đến vẻ ngây ngô trên khuôn mặt của tôi, ông nghiêm giọng:

- Thằng ma-cô đánh cô ta đến chết. Tướng thằng đó to như con bò mộng, còn Charlie người nhỏ thó cỡ trên dưới trăm cân. Thế mà nó dã man giộng con nhỏ bằng tay đến nát người. Cả người cô gái bầm dập, khuôn mặt nát bấy. Nhưng chúng tôi đã bắt nó rồi, chỉ chờ lấy lời khai của vài nhân chứng để lôi nó ra toà. Tội giết người ít nhất phải tù chung thân. Những lời khai của ông về cô gái sẽ giúp chúng tôi đập nát đầu thằng ma-cô đồ tể này. Ông biết không, tôi theo dõi nó đã bao nhiêu năm nay mà không làm gì được, bây giờ mới có chứng cớ hiển nhiên lôi cổ nó ra toà. Lần này thì nó tù rục xương, không chừng lên ghế điện nữa kia.

Ở ty cảnh sát, tôi ngồi trong phòng riêng của viên thám tử. Một thám tử nữa ngồi trước máy đánh chữ, ghi chép lời khai, đồng thời xin phép được ghi âm.

- Ông lên phòng với cô ta?

- Vâng, nhưng tôi không làm gì cả. Thề với ông tôi chưa hề đụng đến người cô ta.

- Điều gì đã làm ông đổi ý. Thường thường cánh đàn ông chúng ta vào phòng rồi khó mà cưỡng lại được lắm.

Tôi cúi đầu:

- Ông nói đúng... nói ra thật xấu hổ. Hôm đó không hiểu sao tôi như người bị bùa mê, lẽo đẽo đi theo cô ta lên phòng.

- Cám ơn ông đã khai báo thành thật. Tôi bảo đảm với ông lần nữa là danh tánh của ông sẽ được giữ bí mật. Chúng tôi muốn lấy lời khai của ông để xem có giúp ích gì trong vụ án này không. Nhất quyết thằng ma-cô lần này phải ngồi tù rục xương. Bây giờ ông tiếp tục đi... sau đó thế nào?

- Tôi chợt thấy cô ta còn nhỏ quá, nhất là khi cởi chiếc áo cánh để lộ đôi vai xương xẩu. Thú thật với ông, nó còn nhỏ hơn hai đứa con gái của tôi nữa... vì thế tôi bảo cô ta ngưng... Thật không ngờ tôi lại theo cô ta vào phòng làm cái chuyện đó...

- Ông có trả tiền cho cô ta không?

- Có chứ! Không đưa sao được. Cô ta nói đã vào phòng là phải trả tiền.

- Cho dù ông không...

Tôi vội ngắt lời tránh cho ông ta phải lập lại chuyện đáng xấu hổ.

- Vâng. Phải trả tiền.

- Thế ông đưa cô ta bao nhiêu?

- Cô ta đòi năm chục, nói rằng cả số tiền này phải đưa về cho thằng Cecil. Thấy tội nghiệp vì phải đóng thuế cho mấy thằng ma-cô tôi biếu cô thêm mười đồng là chẵn sáu chục. Tôi còn đề nghị cô ta nên giữ mười đồng để tiêu vặt.

- Sau đó rồi ông với cô ta xuống đường, mỗi người đi một ngả?

- Vâng, chỉ vậy thôi. Lần này tôi đi công tác tình cờ ghé lại con đường số Tám nên mới hỏi thăm Charlie. Tôi nói dối. Hai chuyện. Sau khi từ giã Charlie tôi đến ngân hàng mở một trương mục cho cô gái và tôi lại cố ý quay trở lại con đường tội lỗi để nhìn lại khuôn mặt và nụ cười của Charlie, không đơn thuần là sự tình cờ như tôi vừa kể. Nóng lòng muốn biết về cái chết của Charlie, tôi nhíu mày:

- Tôi vẫn không hiểu tại sao thằng Cecil lại giết con nhỏ. Theo lời cô ta thì có bao nhiêu tiền đều phải nộp hết cho nó kia mà. Charlie đang là cây hái ra tiền thì sao nó lại giết?

Viên thám tử thở dài:

- Theo tôi biết thì Charlie có dấu một ít tiền riêng.

Thằng Cecil lại rất ngặt về chuyện này. Nó có thể đánh mềm người chỉ vì vài đồng bạc không khai báo. Huống hồ con nhỏ lại mở riêng một trương mục thì làm sao thằng Cecil chịu nổi. Khi điệu nó về ty để hỏi cung, chúng tôi tìm thấy cuốn sổ tiết kiệm mang tên Charlie trong xách tay của nó. Mà ông biết cái xách tay của thằng chó chết làm bằng gì không? Bằng da cá sấu... da thật 100%. Mẹ kiếp, một thằng ma-cô chuyên nghề hút máu đàn bà con gái cầm cái xách tay đáng giá bạc nghìn đi khơi khơi giữa đường phố trông ngứa mắt hết sức. Nhìn cái tướng mất dạy của nó tôi chỉ muốn giộng một cái ngay giữa mặt...

Tai tôi ù hẳn đi không nghe gì được nữa. Tôi ngồi lặng người, hai tay ôm lấy đầu. Chỉ vì cuốn sổ tiết kiệm mà thằng Cecil nhẫn tâm giết chết cô gái. Trời ơi, cuốn sổ tiết kiệm của tôi trao cho Charlie. Úp mặt vào hai bàn tay, tôi nghĩ đến cái sinh mạng đã bị cướp đi, tưởng đến cái kiếp sống phù du của con người.

Thật không ngờ chuyến viếng thăm New-York lần này lại mang đến một kết cục đầy bi thảm. Cuộc đời vẫn trôi, mỗi ngày con số tử sinh lên đến cả nghìn, nhưng sao định mệnh lại chọn Charliẹ Công trình nhào nặn của tạo hoá chỉ được phô trương trên cõi nhân gian này ngắn ngủi đến thế sao? Nếu cái chết của Charlie là ý muốn của Thượng đế thì chính tôi cũng góp phần vào việc thực hiện ý định này. Cái chết tức tưởi của cô gái sẽ mãi in đậm nét trong tâm tư, và tôi biết chắc rằng nỗi ray rứt sẽ dằn vặt tôi mãi khôn nguôi.

Nhìn nét mặt tôi, viên thám tử cũng ngồi yên lặng trân trọng nỗi đau của tôi, một người khách lạ đến từ phương xạ Ông cũng đoán được một mối liên hệ nào đó giữa tôi với cái chết của người con gái trẻ mà ông không buồn hỏi thêm chi tiết. Một lúc sau, lấy lại được bình tĩnh tôi ngẩng mặt nhìn viên thám tử:

- Tôi... tôi hơi tò mò một tí. Nếu được ông có thể cho tôi xem qua cuốn sổ tiết kiệm được không?

Ông mỉm cười dễ dãi:

- Được chứ!

Nói xong, viên thám tử đứng dậy đi đến cái tủ sắt kê ở góc phòng. Ông trở lại trên tay cầm một phong bì màu vàng khổ lớn. Ngồi xuống ghế, ông thò tay lục lọi bên trong và lôi ra cuốn sổ màu xanh. Đúng là cuốn sổ tôi đưa cho Charlie hai tháng trước, tôi hồi hộp nghĩ thầm. Viên thám tử trao cho tôi. Run run tôi cầm lấy và mở ra...

Bên trong chỉ có một hàng chữ cho một lần ký thác. Cột bên phải ghi rõ năm chục đồng. Số tiền tôi ký thác lần đầu cho Charlie và cũng là lần cuối cùng.

Thưa quý độc giả, câu chuyện của Charlie kết thúc bằng cái chết thật thương tâm. Bị đánh bầm dập người cho đến chết. Với tấm thân yếu ớt của cô gái, chết như thế chắc chắn phải đau đớn lắm. Chết bờ chết bụi, không bà con thân thích, không một ai hay, ngoài tôi. Tôi cứ suy nghĩ hoài về cái chết của Charlie và phải nhìn nhận rằng, nếu hôm đó tôi đừng bày đặt mở cái trương mục chết tiệt đó thì Charlie vẫn còn sống. Cuộc đời của cô gái có thể vẫn trôi nổi ở chốn bùn nhơ nhưng tôi chắc chắn một điều là cô ta không bị đánh chết.

Đến đây tôi xin quý độc giả ban cho tôi một lời. Lời nào cũng được. Cả hai tuần này tôi thẫn thờ như người mất hồn, không thể nào chú tâm làm được việc gì. Đêm về, hễ nằm xuống là tôi thấy ngay khuôn mặt của Charlie, khuôn mặt đầy máu, quý vị ạ!

Xin giúp tôi vượt qua cơn khủng hoảng này. Quý vị an ủi hoặc lên án tôi đều cám ơn quý vị trước. Xin liên lạc với tôi qua địa chỉ toà soạn của tờ báo mà quý vị đang cầm trên tay.

Muôn ngàn lần cảm tạ.